Tuy là cô rất thích anh nhưng cô sẽ không nhớ anh ra mặt đâu. Cùng lắm thì cô chỉ giả vờ gọi điện cho anh hỏi vài thứ lặt vặt cho thỏa lòng thôi. Chứ thực ra ngay cả em gái cô cũng chẳng biết gì hết.
Nói sao nhỉ? Vào bốn năm trước, lần đầu tiên gặp Mạn Thư trong tình cảnh anh máu me bê bết ở vai. Con đường sáng sớm ít người qua lại, ánh đèn còn chưa tắt, cơn gió lạnh thổi rét thấu xương. Anh loạng choạng xé tay phải áo sơ mi ra để xem vết thương, vết thương đó dao động đến không sâu, nhưng lại ngay vai nên máu rỉ xuống cánh tay, chảy dài đến bàn tay rồi nhỏ từng giọt xuống lòng đường.
- Chết thật, đụng phải mạch rồi. Ra tay cũng ác lắm!
Anh cắn răng chịu cơn đau nhói lên, mồ hôi đầm đìa trên trán. Lâm Bảo thò cánh tay phải vào trong túi quần, rút điện thoại ra rồi run rẩy bấm số, máu từ tay trái vẫn chảy ra làm áo anh ướt sũng, điện thoại trên tay cũng nhơ nhớp máu, sau những vệt hằn đỏ ấy chỉ vỏn vẹn: "Con đường phía Đông đồi cao su."
Người anh bỗng run lên vì cơn gió thổi qua. Tháng tám mà, mưa đến thì kiểu gì không lạnh. Rõ là tối qua mưa to như nước đổ, cộng thêm mùa này là mùa bão, đang nắng nóng, chỉ cần một cơn mưa, nhiệt độ có thể giảm hơn 10°C.
Còn anh, quân nhân mà, cũng phải đổ máu chút ít, hi sinh vì đại nghĩa chứ. Tối qua anh đâu ngủ, cùng các đồng đội lùng sục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570685/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.