Hạ Mạn Thư đang ngủ ngon thì bị tiếng ồn ào ngoài sân đánh thức, cô lười biếng lăn qua lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại, cuộn tròn người trong chăn, chỉ có đôi mắt to tròn lộ ra, cô nhìn xung quanh lạ lẫm thì ngạc nhiên, đây là đâu? Cô liền tung chăn muốn xuống giường, nhưng bị cơn lạnh bất ngờ ập đến. Cô liền co rúm người lại vội vàng lấy chăn trùm lên, cô than thờr:
- Ai daaa, sao hôm nay lạnh thế này? Mình ghét lạnh.
Hạ Mạn Thư nhìn xung quanh, căn phòng này không có lớn lắm, nhưng đồ vật bài trí khá bắt mắt, đây là kí túc xá cho cô sao? Mắt cô bỗng dừng trên chiếc áo choàng vắt trên chiếc ghế làm việc, cô cả kinh:
- A! Dương Lâm Bảo, mình ở phòng Dương Lâm Bảo.
Cô nhìn xuống giường rồi lại giơ chiếc chăn đen tuyền mà mình đang khoác trên người, chợt nhận ra;
- Mình ngủ trên giường hắn? Mình đắp chăn của
Hắn? A thật là muốn chui lỗ chó quá đi. Hạ Mạn Thư ơi là Hạ Mạn Thư, mày có thể nào giữ tự trọng không hả? Mày không biết xấu hổ hả Hạ Mạn Thư?
Đang trong khi cô khổ sở vò đầu bứt tai tự mắng mình thì Dương Lâm Bảo đã đẩy cửa bước vào, trên tay còn xách một hộp gỗ đựng thức ăn.
Sáng anh dậy theo đồng hồ sinh học, thấy cô ngoan ngoãn cuộn tròn nằm trong lòng anh ngủ thì chẳng nỡ gọi dậy, anh nhẹ nhàng rời giường rồi ra ngoài. Dương Lâm Bảo xuống chạy bộ cùng lính trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570623/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.