Cô cũng mở khay cơm của mình ra, ngưng một chút rồi nhìn khay cơm của anh, sao lại khác thế? Khay cơm của anh là khay cơm quân đội bình thường, có cơm, có thịt xào nấm, có rau xào và một ít canh. Còn khay của cô có cơm dẻo thơm, có sườn xào chua ngọt và canh cá.
Dương Lâm Bảo nhét đũa vào tay cô, thấy đứa trẻ nhà mình ngồi im không nói gì liền ân cần xoa đầu hỏi:
- Sao thế? Không hợp khẩu vị ư?
Hạ Mạn Thư mím môi nhìn anh, tức giận cô nói:
Em không muốm ăn cái này, em muốn ăn cái kia.
Cô chỉ vào khay cơm của anh, anh hơi sững người. Cô không thấy anh nói gì thì chồm tới bưng khay cơm của anh đến trước mặt, cầm đũa lên ăn. Dương Lâm Bảo chặn đũa cô lại nói:
- Em ăn cơm kia đi.
Hạ Mạn Thư phụng phịu:
- Ngày nào cũng vậy. Ngày nào cũng kêu bác Chu nấu đồ ăn khác cho em. Rõ ràng em đến để thực tập chứ đâu có đến để nhận đãi ngộ của chú.
Dương Lâm Bảo thở dài, cầm lấy đôi đũa trên tay cô xuống:
- Tôi sợ em ăn không quen cơm ở đây thôi, người của tôi không được chịu cực khổ.
Hạ Mạn Thư ngước đôi mắt đo đỏ lên nhìn anh:
- Nhưng chú chưa hỏi ý em rằng có muốn hay không cơ mà.
Dương Lâm Bảo cạn lời với đứa bé ương ngạnh này, liền bảo Dương Nguyên đi lấy một khay cơm khác đến. Anh cầm đôi đũa của cô lên gắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570597/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.