Trần Diệc chạy chiếc xe chuyên dụng quân đội màu rằn ri xanh qua con đường đất đồi dốc ra khỏi quân doanh Hạo đô. Hạ Mạn Thư lâu lắm rồi mới ra ngoài, cô thích thú hạ kính xe xuống nhìn xung quanh! Những căn nhà được xây bằng gạch nung nom có vẻ chắc chắn rải rác hai bên đường, những rừng cây lớn phía xa xa, xanh bạt ngàn, thỉnh thoảng chiếc xe còn ngang qua những cánh đồng nho nhỏ. Hai người không nói chuyện với nhau, mà cũng chẳng có gì để nói. Cứ thế trôi qua gần 2 tiếng đồng hồ.
Bầu không khí trong xe trầm xuống một chút, Trần Diệc hỏi lại cô:
- Chị Hạ, tụi anh thắc mắc.
Hạ Mạn Thư ngước đầu nhìn anh, anh nói tiếp:
- Em thực sự là mới quen biết Thượng tướng nhà anh sao?
Cô gật đầu:
- Từ cái lúc ở rừng cao su, anh chở chú ấy đến băng bó vết thương ở tiệm thuốc em thực tập ấy. Em biết anh ấy từ lúc đó.
Trần Diệc ồ một tiếng rồi nói:
- Lúc đó Thượng tướng một mình đuổi theo tên buôn thuốc phiện.
Hạ Mạn Thư gãi gãi đầu:
- Em còn tưởng chỉ tình cờ thôi. Ai ngờ lại có duyên phận.
- Cũng lâu rồi nhỉ, hơn 1 năm rồi.
Một lúc thật lâu sau anh gọi:
- Chị Hạ, qua đến Thành đô rồi.
Một con đường tấp nập người, những căn nhà cổ kính hiện ra sau rừng cây. Những người dân thấy chiếc xe quân đội của anh thì đứng nép qua hai bên đường vẫy tay chào, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570588/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.