Buổi chiều cả đoàn sinh viên có mặt tại trường học, tâm trạng ai cũng phấn chấn tươi khoẻ, khác xa cái không khí ở Thành đô khiến mọi người uể oải. Các giáo sư cũng thông báo rằng nhà tài trợ cho viện dưỡng lão Đồng Tâm cũng đã đến tổ chức buổi tiệc vào hôm nay tại một khách sạn cao cấp. Và tất nhiên cũng tổ chức hoành tráng, có vé vào cửa nữa chứ. Tất cả thực tập sinh trở về hôm nay đều có vé, tổng cộng là 65 chiếc, ngoài ra còn hàng loạt được gửi đến các khoa để phát cho những sinh viên giỏi. Một vé có thể đi được hai người, nhưng Hạ Mạn Thư nghĩ nhức não cũng không thể rủ ai đi được.
A Tương, Tiểu Vũ họ đều có vé, thôi đi một mình vậy.
Cô nhận hành lý và trở về căn phòng thuê, bác chủ nhà thấy cô về thì mừng rỡ ôm chầm lấy:
- Ôi Mạn Thư của bác, cuối cùng cháu cũng về rồi.
Mạn Thư ngồi hàn huyên với bác một chút, được bác cho một rổ cam quýt bảo rằng của nhà mang về. Cô nhìn đồng hồ, đã gần 5h rồi, 8h mới bắt đầu có tiệc nên vẫn còn sớm. Cô nhanh chóng giọn dẹp lại nhà cửa đã bị đóng một lớp bụi mỏng và đi tắm rửa.
Xong xuôi rồi thản nhiên nằm trên giường gọi mẹ thông báo đã về, đang ngồi trời đất với bố mẹ thì nhận được một cuộc điện thoại đến, cô vội nói:
- Mẹ, có người gọi con, con cúp máy trước, cuối tuần con về nhé!
Cô cúp máy của mẹ và nghe cuộc gọi video của Trần Ngọc Linh:
- Alo Linh Linh, tớ đây.
Trần Ngọc Linh bên kia có lẽ đang trên xe, gương mặt xinh đẹp hỏi:
- Mạn Thư, đã về rồi sao? Cậu đang ở nhà hả?
Mạn Thư gật gật, đầu tóc đang còn ươn ướt xõa xuống làm đẫm cổ áo
- Tớ về rồi, mới về. Người nhà cậu ngoan ngoãn thông báo ghê.
Trần Ngọc Linh cười hì hì, nhướn đôi mắt lá liễu lên nói:
- Tớ cũng trở về Thành phố T đây, khoảng 7h tớ đến nhà cậu, sửa soạn dần đi tớ dẫn cậu đi ăn nhé!
Hạ Mạn Thư vui mừng ngồi dậy:
- Cậu về sao? Nhưng tối nay tớ có một buổi tiệc ở khách sạn Hồ Thanh. Nghe bảo là các nhà tài trợ cho viện dưỡng lão Đồng Tâm tổ chức. Tớ không biết rủ ai đi đây, cậu đi cùng tớ nhé?
Trần Ngọc Linh hơi do dự:
- Không ổn cho lắm.
Hạ Mạn Thư khoát tay:
- Àiii! Có gì đâu, vé đi được hai người, cậu cứ yên tâm. Nhé! Tớ đi kiếm đồ mặc, chút nữa xuống cổng đón cậu nhé!
Trần Ngọc Linh lại bảo:
- Thôi! Cậu dẹp ngay những bộ đồ kín cổng cao tường đó đi, nghe cậu nói thì biết bữa tiệc quan trọng nhường nào rồi, nên là cậu không thể làm mất mặt sinh viên trường Thành phố Y được.
Hạ Mạn Thư bĩu môi:
- Hứ! Cả trăm sinh viên, ngoài ra còn rất nhiều khách đến, ai hơi đâu để ý tớ.
Trần Ngọc Linh nói lớn:
- Nhiều người như thế nên cậu mới phải ăn vận đàng hoàng đấy bà cô ạ!
Hạ Mạn Thư bịt tai lại:
- Aaaaa không nghe gì hết không nghe gì hết. Tớ đi thay đồ. Aaaa không nghe gì cả.
Nói xong cô cúp máy, rời giường đi lại mở tủ quần áo, đứng ngẩn ngơ thẫn thờ một lúc rồi thở dài đóng lại. Thấy không đúng lắm Hạ Mạn Thư lại mở ra, lục tung cả tủ để tìm một bộ đồ thích hợp. Trần Ngọc Linh nói, cô phải ăn vận đàng hoàng.
Ăn vận đàng hoàng là như thế nào? Không phải váy là được rồi hay sao? Chọn lựa một lúc cô mới lôi ra một chiếc đầm màu kem cổ tròn dáng dài quá đầu gối. Gật đầu hài lòng rồi mặc vào. Ngó điện thoại nhìn giờ, đã 7 giờ rồi, cô cầm một chiếc túi xách kiểu phổ thông rồi ra ngoài cửa, mang đôi giày oxford anh quốc cao đế màu trắng vào rồi vui vẻ xuống bậc thang đến bên đường.
Đứng đó đợi một chút thì một chiếc Mercedes màu xám chạy đến trước mặt cô. Kính cửa ghế phụ được kéo xuống, Hạ Mạn Thư cúi người nhìn vào trong, ánh đèn trắng phía trong xe giúp cô nhận ra Trầm Ngọc Linh. Trần Ngọc Linh đã thay một màu tóc mới, một màu bạch kim phía gốc tóc, rồi dần chuyển thành màu tím Pastel về ngọn, những lọn tóc được uốn sóng to xõa ra phía sau lưng. Trên người cô khoác một chiếc váy dài trễ vai bằng lụa màu đỏ, cô hất cằm:
- Lên xe.
Hạ Mạn Thư vui vẻ mở cửa xe đi lên, thấy Trần Ngọc Linh đang nhăn mặt nhìn cô chằm chằm:
- Cậu đi dã ngoại hay sao mà ăn mặc thế này?
Hạ Mạn Thư nhìn một lượt người mình rồi nói:
- Tớ thấy ổn mà.
Trần Ngọc Linh gõ đầu cô một cái rồi chỉ về phía sau:
- Ổn cái đầu cậu, may mà tớ không thể tin tưởng con mắt thẩm mĩ của cậu nên đã nhờ chị quản lý chọn cho cậu một bộ đồ. Trèo ra phía sau thay đồ nhanh lên.
Hạ Mạn Thư ngó đầu ra phía sau, đã thấy ba chiếc hộp để trên ghế sau, cô nhìn Trần Ngọc Linh bĩu môi:
- Như vậy được mà, cậu cứ..
Trần Ngọc Linh lái xe rời đi, không nhìn cô nhưng mặt đanh lại:
- Nhanh.
Hạ Mạn Thư rụt cổ cởi giày trèo ra ghế sau ngoan ngoãn thay đồ.
Trần Ngọc Linh khẽ mỉm cười, hôm nay cô như khoác lên một con người mới, như thành một cô công chúa hư hỏng. Cô nhìn về phía trước chuyên tâm lái xe, buột miệng:
- Hôm nay cậu muốn hư hỏng một chút không?
Hạ Mạn Thư sột soạt ở phía sau một hồi lâu, lúc sau mới hét lên:
- A, Trần Ngọc Linh. Cái này là gì? Cậu bị nghiện hư hỏng rồi à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]