Chương trước
Chương sau
Tìm một lúc trong biển người nhưng không thấy ai, ánh mắt của những người đàn ông xa lạ khiến cô cảm thấy khó chịu, liền đứng một góc ít người lấy điện thoại ra điện A Tương. Mãi A Tương không nghe máy, cô bèn kiếm số Tiểu Vũ gọi.

- Tút.. tút.. tút.

Không nghe máy?

Cô đang cố gắng gọi lại thì phía sau có tiếng gọi:

- Mạn Thư?

Cô quay lại thì thấy Mã Thiên đang đứng cùng vài người, cô đi đến:

- Mã Thiên, anh cũng đến sao?

Mã Thiên đặt ly rượu trên tay xuống bàn, nói:

- Ừ! Họ mời nhiều người lắm, hơn một nghìn người khắp thành phố Y lận.

Hạ Mạn Thư ngước đôi mắt lấp lánh của mình lên:

- A thế à? Em thấy rất đông nhưng không ngờ lại đông đến thế.

Mã Thiên vì tiếng ồn nên cúi người xuống thấp hỏi cô:

- Em đi một mình sao?

Hạ Mạn Thư cũng tự nhiên nhích lại gần:

- Em đi với Ngọc Linh, nhưng cậu ấy đi đến chỗ mấy người tổ chức buổi tiệc rồi. Em đang tìm mọi người.

Mã Thiên nhìn xung quanh:

- Lúc nãy anh có thấy bác gái, anh đưa em đi tìm.

Hạ Mạn Thư đồng ý, Mã Thiên dẫn cô len qua những vị khách tiến sâu vào trong sảnh khách sạn. Hôm nay Mã Thiên mặc một bộ vest màu trắng, nhìn đối lập nhưng lại rất thu hút.

Hạ Manh Thư bởi chưa quen đi giày cao gót nên hơi gượng gạo một chút, đi không được nhanh, mấy lần xém ngã. Một hồi tìm kiếm cô mới tìm được mọi người.

Tiểu Vũ thấy cô thì mừng rỡ:

- Mạn Thư, sao em đến muộn thế?

Hạ Mạn Thư gãi đầu:

- Em đến lâu rôid nhưng tìm mọi người, em gọi chị không nghe máy.

A Tương "a" lên một cái rồi nói:



- Chị để chế độ im lặng. Xin lỗi em.

Tiểu Vũ đi từ đám đông ra nhìn cô từ trên xuống dưới, tấm tắc khen:

- Ái chà! Hạ Mạn Thư của chúng ta hôm nay hơi bạo đấy nhé, đẹp lắm đấy.

Xong cô quay lại Mã Thiên đang đứng phía sau:

- Đây là.. bạn trai em sao?

Hạ Mạn Thư vội xua tay:

- Không không, là một người anh thân thiết của em.

Tiểu Vũ mỉm cười gật đầu.

Con bé này thế còn ngại ư? Đúng là!

Mã Thiên cúi đầu chào:

- Xin chào, tôi là Mã Thiên. Là thầy giáo của trường phổ thông.

A Tương và Tiểu Vũ lịch sự cúi chào lại.

Mã Thiên quay lại Mạn Thư:

- Chắc các giáo sư đang ở phía bên nhà tài trợ, anh cũng qua đó một chút. Mọi người ở lại chơi nhé!

Nói xong anh xoay người rời đi.

A Tương nghé tai Hạ Mạn Thư nói nhỏ:

- Bố của Vương Thảo là một trong những nhà tài trợ ở viện dưỡng lão, cô ta hôm nay ăn mặc như một cô công chúa.

Hạ Mạn Thư nghiêng đầu nhìn, đúng là Vương Thảo như một công chúa, cô ta mặc một chiếc váy xoè màu lục, lấp lánh lấp lánh dưới ánh đèn. Nói không ngoa đúng thật hôm nay cô ta nằm trong hàng nổi bật nhất. Nhưng có phải như thế thái quá hay không?

Duyệt Hoa ẻo lả đi đến bên cạnh Hạ Mạn Thư mỉa mai:

- Xem ai đến kìa, là Hạ Mạn Thư hay sao? Nhìn Vương Thảo nhà tôi bằng ánh mắt khát vọng. Xin lỗi cô không có cửa.

Hạ Mạn Thư nhếch miệng cười:

- Hôm nay cô ta lấy chồng hả? Sao lại mặc váy cưới? Lấy người đàn ông phía đối diện kia sao?

Người đàn ông phía đối diện Vương Thảo là một ông già quá tứ tuần đầu hói bụng bia, dáng người ục ịch.

Duyệt Hoa nhăn mặt tức giận:

- Có mà cô cưới hắn ấy. Rõ ràng cô ghen tỵ với Vương Thảo.



Hạ Mạn Thư nhún vai:

- Tôi đâu có mặc váy cưới đâu, với lại tôi ghen tỵ cô ta làm gì? Lố lăng.

Duyện Hoa chỉ vào mặt Hạ Mạn Thư định chửi rống lên, nhưng nhận ra là chỗ đông người nên chỉ gầm trong cổ họng:

- Cô đợi đấy, để xem tôi xử cô như thế nào.

Hạ Mạn Thư đưa hai ngón tay ra ngoắc như gọi cún:

- Lại đây xử tôi đi.

Duyệt Hoa cắn răng rời đi chỗ khác, Tiểu Vũ châm chọc:

- Coi chừng mẻ hết tường phấn trên mặt.

A Tương giơ ngóm tay trỏ lên:

- Em thật đỉnh.

Một lúc sau ba người được sắp xếp ngồi vào một bàn tròn lớn. Người cùng bàn là người trong trường nên khá thoải mái với nhau. Hạ Mạn Thư bối rối ngồi xuống ghế, loay hoay chỉnh chỉnh che che chiếc váy mãi mà không được. Chiếc váy quá ngắn lại xẻ hai bên nên ngồi xuống nó kéo lên lộ cả quần bảo hộ phía trong. Một chàng trai ngồi bên cạnh nhận ra vẻ khó xử của cô thì liền cởi chiếc áo vest của mình ra đưa cô:

- Em cầm áo của anh đi.

Hạ Mạn Thư đưa hai tay nhận lấy, cúi đầu:

- Thật ngại quá, cảm ơn anh Hoàng.

Chàng trai xua tay:

- Không cần khách sáo.

Nãy giờ phía sân khấu một người đàn ông chững chạc đang giới thiệu về quy mô viện dưỡng lão. Ông ta nói xong thì người chủ trì sân khấu là Trần Ngọc Linh cũng bắt đầu giới thiệu, giọng nói ngọt ngào và nhan sắc bậc nhất của cô khiến mọi người để tâm đến:

- Cám ơn quý vị đã bỏ một buổi tối để đến buổi tiệc, tôi là Trần Ngọc Linh, chủ trì sân khấu ngày hôm nay. Lý do mời các vị thì chắc ai cũng biết rằng Thiên Trí đã kí một dự án hợp đồng tài trợ cho trường Y thành phố và bệnh viện Đồng Tâm tạo lên một viện dưỡng lão. Mong muốn rằng giúp các ông lão bà lão không có khả năng tự chăm sóc bản thân sẽ có những đội ngũ điều dưỡng viên chăm sóc hằng ngày.

Một tràng vỗ tay rộn ràng lên.

Trần Ngọc Linh xinh đẹp, thanh khiết như ngọc trai dưới ánh đèn sân khấu lung linh hào nhoáng, cô mỉm cười:

- Vậy bây giờ chúng ta chào đón những nhà tài trợ cho viện dưỡng lão Đồng Tâm này chứ nhỉ?

Cô đưa ra bộ mặt tinh nghịch, những trái tim bé nhỏ phía dưới như muốn tan chảy, cô nhìn vào Hạ Mạn Thư nhỏ xinh ngồi ở bàn cách sân khấu khá xa. Hạ Mạn Thư như nhận được ánh mắt của chị em thì lén lút giơ ngón cái lên khen ngợi. Trần Ngọc Linh cười tươi cầm mic lên nói tiếp:

- Vậy chúng ta mời vị tổng giám đốc của Thiên Trí lên phát biểu đôi lời nhé!

Hạ Mạn Thư hẫng lòng, tổng giám đốc Thiên Trí? Cô nheo mắt nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp, phomg nhã đứng lên giữa đám đông kia. Khoé miệng cô cứng đờ, ánh mắt hoảng loạn muốn chạy trốn. Mẹ chồng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.