Dương Lâm Bảo nghe tiếng gọi thì lập tức ôm lấy eo nhấc bổng cô lên định bế ra ngoài. Hạ Mạn Thư đánh đánh vai anh từ chối:
- Em không muốn ra ngoài, nhỡ đâu người ta thấy.
Dương Lâm Bảo mỉm cười, ôm chặt đùi để cô ngồi trên cánh tay mình:
- Mẹ tôi.
Hạ Mạn Thư hốt hoảng, tựa người lên vai anh, cô lắp bắp:
- Mẹ.. mẹ chú? Sao bà ấy.. đến.. đến đây?
Dương Lâm Bảo không trả lời, chỉ bế cô ra, thấy mẹ kế Du của mình đang ngồi trên chiếc sô pha đơn thì lên tiếng:
- Mẹ! Sao lại vào đây? Không tiếp khách à?
Du Vũ Kỳ thấy anh đang hiên ngang bế Hạ Mạn Thư đi ra, bà nhíu mày:
- Cái thằng nhóc này, con đang làm gì thế? Nhìn Thư Thư xem, con bế con bé bằng một tay làm nó sợ kìa.
Dương Lâm Bảo đặt cô ngồi lên chiếc sô pha dài, vừa lấy chiếc áo vest đưa cho cô mặc vào vừa nói:
- Mẹ đừng trưng bộ mặt muốn ăn tươi nuốt sống người ta ra nữa, vợ con là sợ mẹ đó.
Hạ Mạn Thư giật giật tay áo anh, lúng túng cúi đầu:
- Con chào dì, con là Hạ Mạn Thư.
Du Vũ Kỳ nhăn mặt:
- Ấy, sao lại gọi là dì?
Hạ Mạn Thư não chậm tiêu hóa, không hiểu nhìn qua người ngồi kế bên. Dương Lâm Bảo đưa tay lên búng nhẹ vào má cô một cái, yêu chiều:
- Phải gọi là mẹ.
Hạ Mạn Thư "a" lên một tiếng thẹn thùng, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570538/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.