Hai người hòa vào con phố đi bộ nhộn nhịp phía trước, một lúc sau dừng lại ở một quầy trái cây có vẻ ngon mắt. Hạ Mạn Thư hào hứng đi đến:
- Ông chủ, cho một cân quýt. Chọn quả ngọt nhất nhé.
Ông chủ là một người mập mạp, tóc hoa râm, đang ngồi ghế ghỗ phe phẩy chiếc quạt mo nghe thế thì đứng lên chọn quýt cho cô:
- Được luôn cô bé.
Hạ Mạ Thư quay lại hất cằm như ra lệnh:
- Trả tiền đi.
Dương Lâm Bảo nhíu mày:
- Em ra lệnh cho tôi?
Hạ Mạn Thư gật đầu:
- Ra lệnh đó, nhanh lên.
Dương Lâm Bảo cốc đầu cô một cái, rồi nói:
- Trả tiền cũng được, nhưng mà hồi nãy em với người nhân viên nhà hàng nói cái gì?
Hạ Mạn Thư bĩu môi:
- Không nói cho chú biết.
Ông chủ cân quýt xong xuôi đưa cho anh:
- Đây chú, tổng cộng là 40.000.
Dương Lâm Bảo rút tiền ra trả, Hạ Mạn Thư cười hì hì bên cạnh. Ông chủ cầm tiền xong vẫy vẫy tay:
- Hai bố con đi thong thả, lần sau lại ghé.
Dương Lâm Bảo nghe thế lập tức đen mặt, Hạ Mạn Thư thì phì cười:
- Haha, hồi nãy em cũng nói với người phục vụ chú là bố của em đấy.
Dương Lâm Bảo không vui, lập tức hiện rõ sát khí trên mặt:
- Tôi là chồng của cô ấy.
Ông chủ ngạc nhiên, bối rối xin lỗi. Hạ Mạn Thư thấy không ổn liền kéo anh đi nhanh:
- Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570530/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.