Hạ Mạn Thư đưa hai tay lên ngăn anh lại, giọng không mấy vui:
- Không được.
Dương Lâm Bảo cầm hai bàn tay cô đặt lên ngực mình, ghé vào tai nói:
- Em xem, tim tôi đập nhanh lắm.
Hạ Mạn Thư rụt tay về, cô cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của anh, chứ nhịp tim vẫn như bình thường. Ngoài ra thì người anh áp sát vào mình rất nóng thôi. Cô ngiêng đầu né tráng:
- Không được, tôi đang tới tháng, đừng làm vậy.
Dương Lâm Bảo không vui, nhíu mày:
- Toii không hiểu tại sao đã bao nhiêu lần rồi mà em vẫn không thể mang thai con của tôi?
Hạ Mạn Thư đẩy đẩy anh ra, khó chịu:
- Không phải chú bị vô sinh chứ?
Dương Lâm Bảo cắn cắn cái cổ cô:
- Hoàn toàn bình thường, ngược lại rất tốt.
Hạ Mạn Thư la lên:
- Đừng, có dấu đấy.
Dương Lâm Bảo tiếc nuối nhả ra, anh không muốn làm coi có dấu. Anh ngiêng người nằm xuống ghế, lật người cô nằm lên trên mình, vuốt ve lưng cô:
- Làm sao đây? Tôi rất muốn làm em nhưng em tới tháng mất rồi.
Hạ Mạn Thư nằm lên người anh, không ghét bỏ nữa:
- Nên chú giờ về được rồi đó. Đã khuya lắm rồi.
Anh cúi đầu hôn môi cô, ánh mắt trở nên dịu dàng:
- Ngoan, cho tôi ôm một chút nữa.
Hạ Mạn Thư im lặng, mặc kệ anh sờ mó lung tung.
Ha! Tại sao tôi không mang thai? Chú quên tôi là ai à? Sinh viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570518/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.