Hạ Mạn Thư không có nói chuyện nhiều, người vẫn đang còn yếu nên rất nhanh là ngủ rồi. Hoắc Cố Lăng Thành đưa Trần Ngọc Linh về nhà. Còn Hạ Nguyên nhất quyết muốn ở lại, có đuổi bao nhiêu cũng không chịu đi.
Dương Lâm Bảo chỉ dám đứng ở ngoài nhìn vào, cuối cùng lấy hết can đảm đến cạnh. Nhìn gương mặt gầy gò của cô mà đau lòng, anh ngồi kế bên nắm lấy bàn tay vốn nhỏ tí giờ lại gân guốc mà nói nhỏ:
- Tôi biết rằng em sẽ hận tôi, biết rằng em sẽ vì thế mà trở nên căm ghét tôi. Tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân. Ngoại trừ những việc làm em đau khổ thì tôi vẫn yêu em.
Anh vẫn cứ thâm trầm ngồi đấy, bộc bạch những lời trong lòng:
- Hạ Mạn Thư, điều hối hận nhất tôi từng làm là bỏ rơi em.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Hạ Mạn Thư, cô hơi run lên một cái rồi mở đôi mắt đã chực đỏ hoe ra. Nhìn người trước mặt, lần đầu tiên cô thấy anh khóc, khóc vì mình. Vẻ mặt anh thống khổ, tự dằn vặt, cô nói nhỏ:
- Mưa là rơi từ trên trời xuống.
Mưa ở trên trời xuống, cũng giống như mặt trời không thể lặn ở biển Đông. Mãi mãi chúng ta ở con đường song song nhau, rất gần nhưng không thể cùng nhau suốt kiếp.
Dương Lâm Bảo nhìn cô, đôi mắt kiên nghị của anh giờ đã đọng một màn lệ mờ:
- Chúng ta không thể làm lại từ đầu hay sao?
Hạ Mạn Thư gượng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570496/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.