Nhìn bên ngoài, ngân hàng Quốc gia Việt Nam như một khối đất sét khổng lồ với mỗi cái cột được nhào nặng một cách công phu. Đặc biệt, dòng chữ "Ngân hàng Quốc gia Việt Nam" với màu đỏ đặc trưng như son môi phủ nữ trở nên nổi bật trước phông màu trầm của cả kiến trúc.
Phía bên trong tòa nhà, hai công nhân vệ sinh đang chậm rãi bước vào. Tuy nhìn có vẻ khắc khổ nhưng một người nhìn giống dân trí thức, một người lại mạng bộ dạng dữ dằn, khó gần. Dù vậy, hai người bọn họ cũng nhanh chóng tránh được sự chú ý của tất cả mọi người rồi lẻn vào trong ngân hàng.
"Tôi xin lỗi về chuyện của Thông Đạt. Lúc đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều" Dũng lên tiếng chậm rãi, ngoại trừ với ngoại cậu và Ái Linh ra, đây là lần đầu tiên cậu nói ra tiếng "xin lỗi"
"Lỡ rồi thì thôi, mà điều quan trọng nhất là phải tìm ra nơi xâm nhập vào trong mật thất của chúng" Minh nói với vẻ bình tĩnh như mọi khi.
Đúng như những gì Nhât Minh dự đoán, trong Ngân hàng Quốc gia Việt Nam, nơi giữa tiền của chính quyền Sài Gòn, có một căn phòng bí mật. Phía trong căn phòng có một luồng khí đen tỏa ra mà với tư cách người tu đạo, cậu biết được nó chính là oán khí của những linh hồn lính phương Bắc chết trận, xen lẫn với một chút ít ma khí. Điều càng làm cậu chắc chắn đó chính là có một đám lính vũ trang đang canh giữ căn phòng này.
Cả hai có gắn đi chậm hết mức có thể để không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-viet-nam-sieu-anh-hung-dau-tien/188983/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.