Đêm đã về khuya. Nguyệt Dao ngủ không sâu giấc. Dạo này, cô hay mơ về giọng nói của anh.
Cafe Nhớ.
Phạm Chánh ngẩn người nhìn về sân khấu. Nơi có cô gái với chiếc váy trắng và cây đàn tranh đang vừa đàn, vừa hát.
Càng nhìn. Càng để tâm vào tiếng đàn. Anh càng nhận ra mình yêu thích nó. Là yêu đàn hay yêu người?
Ý nghĩ ấy vừa xoẹt qua não bộ khiến anh rùng mình. Anh chợt nhận ra, con tim tưởng chừng lạnh băng nằm sâu trong lòng ngực. Nó cũng có lúc nóng lên, có lúc biết làm loạn!
Nhịp đập của con tim càng mạnh khiến anh càng ngẩng người. Ánh mắt say đắm mang theo ngọn lửa dán chặt vào cô gái trên kia.
Trần Hùng vừa lúc bước vào quán. Anh đã thấy hết vẻ mặt đăm đắm mê người, mê đàn đó của vị đội trưởng lạnh lùng, đội biệt kích An Nam.
"Đội trưởng, anh nhớ thỏ à?" Anh kéo chiếc ghế ngồi về phía đối diện.
Phạm Chánh liếc mắt cảnh cáo anh ta.
Bắt gặp ánh mắt ấy, Trần Hùng không những sợ mà còn cười hì hì nói: "Hôm nay, tôi đem sẵn cho anh bó hoa to luôn rồi!" Nói vậy, anh ta sợ còn chưa đủ thành ý, nói thêm: "Có cả thiệp mừng nữa! Mà tôi nói anh nghe: Lời nhắn gửi lần này còn mùi hơn lần trước!"
Nghe anh ta nói, trái tim Phạm Chánh nhói lên một cái. Anh trừng mắt ra lệnh: "Mau đưa ra!"
"Đưa gì ạ?" Trần Hùng trưng ra bộ mặt ngu ngơ.
"Cậu thật sự thèm thêm nhiệm vụ?"
"Ây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700222/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.