Đối thủ đã thua. Vật cũng thu hồi về chủ cũ. Sức trong người sắp tắt như chiếc telephone. 
Nguyệt Dao không ham hố dậm thêm hắn làm gì. Cô đá cho hắn một cái. Quát:"Về nhà ngủ đi!" 
Tên kia ngước mắt thăm dò người đàn ông đang khoan thai hai tay nhét túi quần kia. Thấy có vẻ ổn nên hắn bò luôn một đoạn rồi đứng dậy chạy biến đi. Vừa chạy hắn vừa chửi: "Đồ con nhóc thối! Ỷ có lá chắn ra vẻ ta đây vênh váo!" 
Nghĩ tới người đàn ông đã cho hắn ăn cú đấm đau đến chảy cả máu mũi. Hắn không khỏi rét run. Bởi, lực từ tay anh ta phát ra mạnh không thể tưởng. Cũng may cho hắn hôm nay được tổ tiên hộ nên còn nguyên thân thể lành lặn để mang về! 
Nguyệt Dao mang cây đàn lên vai, đi về băng ghế đợi. Cô đưa tay ôm lên bó hồng hướng về nơi Phạm Chánh đang đứng: "Anh cho em quá giang về được không?" 
"...." Anh không trả lời. Mắt liếc nhìn bó hoa rồi nhìn lên cô. Dù lòng có chút thương xót muốn gật đầu nói rằng: Dĩ nhiên là được. Vì anh đến đây là để đón em mà! 
Nhưng ... 
Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Thấy vẻ dịu dàng như nước kia và nghe giọng nói ngọt ngào êm ái đó. Chắc có lẽ anh đã bị hố. Vì thế, lời muốn nói, anh đành nuốt ngược. 
Nguyệt Dao đứng trước mặt anh. Chờ đợi câu trả lời. 
Năm giây...mười giây, anh ta vẫn trưng ra bộ mặt sắt. Cô bĩu môi, hứ một tiếng rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700219/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.