Việc Nguyệt Dao gặp nạn và phải nằm viện để điều trị thương, không một ai biết ngoài Phạm Chánh và Trần Hùng.
Bởi theo Nguyệt Dao, cô không muốn cha mẹ lo. Nên chỉ cần một cuộc gọi báo nghỉ phép về khoa là đủ.
Còn riêng Phạm Chánh, anh sợ mọi người quấy rầy sự yên tĩnh để dưỡng thương của Nguyệt Dao. Anh còn thời gian nghỉ phép. Anh sẽ tự tay chăm sóc cho cô.
Những ngày ở viện, Phạm Chánh đúng chuẩn ông chồng quốc dân cực phẩm: cưng chiều yêu thương vợ.
Anh chăm sóc cho cô từng miếng ăn, giấc ngủ. Ăn đúng giờ, uống thuốc cũng đúng giờ và ngủ cũng đúng giờ như trong quân đội.
Nguyệt Dao quen tự do. Ăn ngủ tùy miệng và mắt. Nên những ngày đầu, mới hai mươi mốt giờ ba mươi, anh đã bắt cô đi ngủ, Nguyệt Dao không quen.
"Sớm! Em chưa ngủ được!" Cô ý kiến.
"Nhắm mắt thành ngủ!" Phạm Chánh vừa tắt bớt đèn vừa nói với cô như vậy.
"Bình thường qua không giờ em mới ngủ!" Nó đã quen mắt rồi.
"Em đang bị thương!" Anh nhắc cho cô nhớ. Rồi đưa tay vặn giảm nốt chiếc đèn ngủ cạnh bàn.
Trong ánh sáng lờ mờ. Nguyệt Dao thấy đau mắt. Cô bèn nhắm lại. Nhưng cô không tài nào ngủ được.
"Anh à?" Cô lại gọi Phạm Chánh.
"Ngủ đi!" Anh ở chiếc giường nhỏ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở cô.
"Em không ngủ được!" Cô thẳng thừng ngồi luôn dậy, ảo não nhìn sang anh.
Phạm Chánh đang nhắm mắt nghe tiếng bật dậy của cô, anh rời giường đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700165/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.