Chiếc SUV lao nhanh trở về nội thành. Anh nghiêm túc lái xe. Nguyệt Dao lo ngắm nhìn anh. Nhìn nhiều nhất có thể. Cố gắng khắc sâu hình ảnh anh vào tim. Để khi xa, cô luôn mãi nhớ. Thêm yêu anh. Sẵn lòng chờ anh.
Không gian lặng yên. Nguyệt Dao nghe rõ tiếng con tim mình đang đập rộn. Nó đang hồi hộp lo âu vì cuộc gọi nhận lệnh gấp vừa rồi.
Nhiệm vụ đặc biệt hả anh? Cấp bách lắm phải không? Có nguy hiểm nhiều không?
Còn bao nhiêu nỗi lo cô muốn hỏi. Nhưng lúc này cô chẳng thể biết điều gì! Chỉ yên lặng mà nhìn anh.
"Em đừng lo!" Anh như nhận ra nỗi lòng của cô.
Nghe lời anh dặn Nguyệt Dao càng xúc động. Chưa bao giờ cô thèm khóc như lúc này. Nhưng sợ nước mắt làm vướng bận lòng anh. Nguyệt Dao bèn quay mặt nhanh ra bên cửa.
Cuối cùng rồi nước mắt cũng rơi.
Phạm Chánh đang lái xe. Qua ánh sáng đèn đường hắt vào, anh thấy bờ vai Nguyệt Dao run run. Con tim anh theo đó nhói lên.
"Nguyệt Dao!" Tiếng gọi ấm áp xông thẳng vào cõi lòng đang thổn thức của cô.
Chắc anh nhìn ra rồi!
Cô sợ anh lo nên lén đưa bàn tay lau khô nước mắt. Khi đảm bảo nó có thể đối diện được với anh. Cô mỉm cười xoay mặt lại.
"Dạ?"
Phạm Chánh nhìn nụ cười trên môi cô. Anh có vẻ không tin lắm nên Nguyệt Dao thấy ánh mắt anh dừng lại ở đôi mắt cô khá lâu.
"Em khóc đó à?"
"Đâu có đâu!" Cô cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700150/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.