Bên trong khung cảnh tràn ngập tiếng nói cười huyên náo. Ai cũng hớn hở mừng vui ngày sinh nhật của vợ người thuộc giới thượng lưu.
Một cái bóng nhỏ len nhanh vào giữa các dãy bàn. Bên trên, các quan khách đang ăn uống. Bên dưới, cô gái nhỏ luồn lách nhích từng chút để trốn tên đàn ông thúi đang truy đuổi cô.
Dưới từng gầm bàn, cô nghe rất rõ tiếng bước chân tìm kiếm của hắn. Bởi, khi cô chạy vào trong, hắn cũng liền đuổi theo. Hắn thừa biết cô chỉ quanh quẩn trong mấy dãy bàn. Nhưng vì đang giữa bữa tiệc hắn không muốn lật tung làm khách hoảng loạn.
Nguyệt Dao khom lưng bò rất nhẹ tránh gây tiếng động thu hút sự chú ý của hắn. Cứ thế cô di chuyển liên tục quanh các dãy bàn. Không cần biết ở phía trên là ai. Quanh quẩn thế nào cô lại đến đúng nơi có người quen đang nói chuyện.
"Chồng, anh ăn đi!" Giọng nói quen lọt vào tai cô.
"Ừm, em lo ăn nhiều chút!" Giọng trầm ổn dịu dàng rất quen thuộc của người cô yêu.
"Ha...ha..Phạm Ưng anh thật nuông chiều vợ! Có cần mớm cho cô ấy ăn như vậy không?"
Chà! yêu thương vợ quá! Lòng cô nhói lên khi nghe lời khen của ai kia dành cho người cô yêu về cách chăm sóc vợ quá ư cực phẩm. Cô thầm tưởng tượng sự ngọt ngào của anh mà lòng mình thì đắng ngắt. Cũng qua lời khen kia, Nguyệt Dao nhận ra giọng nói của người đàn ông có chiếc răng vàng, người đã tặng cho cô tấm danh thiếp có tính sát thương. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700134/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.