Khi cả hai vừa thoát ra, một tiếng nổ lớn vang dậy vùng đồi vắng trong màn đêm. Tiếng nổ ấy đã xóa sổ căn biệt thự nguy nga mà Nguyệt Dao đã thấy trước đó.
Nguyệt Dao bàng hoàng. Vừa sợ vừa khiếp, cô cứ thế ôm chặt lấy anh. Anh nhìn vùng khói lửa ngùn ngụt thêm mười giây rồi xoay lưng ôm Nguyệt Dao rời xa nơi ấy.
Lúc cách căn biệt thự đã gần một kilomet, anh vẫn còn ôm Nguyệt Dao. Cánh tay mạnh mẽ xiết chặt chưa hề có dấu hiệu buông lơi.
"Đội trưởng Phạm! Em muốn tự đi!" Nằm mãi trong lòng anh, để anh ôm miết như thế này cũng tội, Nguyệt Dao bèn đề nghị.
Anh nhìn xuống cô:"Không thích?"
Giọng nói có chút dỗi pha chút hờn làm Nguyệt Dao thấy buồn cười. Cô đưa tay bẹo vào má anh đang che chắn kĩ bởi lớp ngụy trang.
"Rất tiếc phải làm ông Đại úy mỏi tay! Bà Đại úy...rất rất thích!"
"Vậy ngoan để anh ôm!" Anh cười ló cả hàm răng trắng đều dưới lớp đen bôi ở mặt.
"Z5? Anh thoát ra chưa?" Giọng của Dana qua bộ đàm.
"Rồi! Đang đến vị trí rút!"
Nghe trả lời vậy là biết ngay người nào. Nguyệt Dao bức bức vào áo anh:"Là...vợ hả?" Cô đoán là cô gái gọi anh là chồng hôm bữa.
Trong màn đêm, Nguyệt Dao không biết ánh mắt anh trong đôi kính nhìn đêm như thế nào nhưng cô thấy anh nhìn cô rất lâu.
"Muốn anh cho em biết: ai là vợ anh không?" Nói xong câu đó anh cuối đầu thấp xuống hôn một cái lên môi cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700125/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.