Ô hay! Không phải anh đưa đội đi đột kích sao? Anh em đã về cả rồi! Còn anh đâu?
Nguyệt Dao ngước mặt nhìn trời. Ánh mặt trời chói thẳng vào mắt. Cô nhắm ngay mắt lại. Nhưng chỉ có vậy thì chưa đủ chứng minh điều cô vừa thấy là thực. Nguyệt Dao đưa tay véo má mình một cái.
Có cảm giác đau!
Vậy là tất cả những gì đang diễn ra ở đây không phải cô đang mơ!
Một nỗi sợ mơ hồ giờ đã rõ ràng trỗi dậy trong lòng Nguyệt Dao.
"Trần Hùng!" Nguyệt Dao bất ngờ gọi thật to tên người nào kia còn mãi ngơ ngác.
Nghe tiếng gọi thất thanh của cô, Trần Hùng rốt cuộc cũng tỉnh: biết người con gái đang đi tìm ai.
"Chị dâu!" Anh ta cười hì hì chạy đến trước mặt Nguyệt Dao.
Chị dâu á?
Mười ba biệt kích trong đội còn đang bất ngờ vì mới sáng đã bắt gặp một cô gái xinh đẹp ở ngay giữa căn cứ. Các anh còn chưa hết kinh ngạc để đến chào và xin làm quen.
"Trần Hùng! Cậu gọi cô gái này là gì?" Xạ thủ bắn tỉa đến bên Trần Hùng chỉ tay vào Nguyệt Dao hỏi. Mười hai tên đồng đội cũng xúm lại xung quanh. Mươi hai đôi mắt vừa liếc nhìn cô gái vừa nhìn chăm chăm vào Trần Hùng rồi mười hai cái đầu cùng gật gật chờ thông tin.
"Aiza, các cậu chào một tiếng đi!" Trần Hùng ái ngại nhắc khéo đám anh em.
"Chào...con nhóc này á?" Xạ thủ bắn tỉa nghe Trần Hùng nhắc vậy, anh ta thầm đánh giá: cô còn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700104/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.