Sau khi đưa đám anh em của anh ra bên ngoài. Nguyệt Dao đi thẳng ra khuôn viên bệnh viện. Mười bốn thành viên đội biệt kích đi sau cô.
Nguyệt Dao dừng lại ở tán cây bồ đề trải rộng. Cô nhìn đám người cao to trước mặt rồi cười với họ một cái.
"Các anh thư giãn ở đây, chờ em nha!" Cô chỉ tay xuống bãi cỏ xanh.
"Nhanh thôi!" Cô chạy đi bốn bước ngoái đầu lại dặn thêm.
"Chị dâu cứ đi thong thả! Tụi em chờ!" Trần Hùng lên tiếng xác nhận. Anh ta sợ cô vội vội vàng vàng ngã trúng chỗ nào là tiêu đời với vị đội trưởng máu lạnh hay ghen kia.
Nghĩ đến đó, Trần Hùng không khỏi mường tượng đến gương mặt đang xám xịt ngồi trên giường bất lực bên trong. Anh ta thật muốn cười to cho đã nhưng...nghĩ đến cái chân trúng đạn vì mình kia, anh cười không nổi.
"Mấy cậu thử đoán xem: đội trưởng hiện giờ như thế nào?" Trần Hùng rút một điếu thuốc nhìn đám anh em hỏi.
"Chắc đỏ! Không, chắc là xanh lè mới đúng!" Một người đoán.
"Theo tôi là xám! Mấy cậu không nghe người ta hay nói: khi tức giận gương mặt sẽ biến dạng sao? Tôi nghi hiện giờ đội trưởng: mắt đang long lên, miệng mím lại, da mặt trở nên xám xịt!"
Người anh em nào đó của anh đoán thế mà trúng.
Trên giường bệnh, Phạm Chánh có dấu hiệu nằm không yên. Anh mím chặt đôi môi, mắt mở to nhìn chăm chăm ra hướng cửa. Anh đang đợi cô quay trở lại.
Anh không biết da mặt mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700100/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.