Về đến phòng bệnh, Nguyệt Dao dìu anh lên giường. Lúc đỡ chân phải thẳng ra cho anh, ở ống chiếc quần dài pijama có vệt máu đỏ ứa ra.
"Anh! Vết thương lại chảy máu rồi!" Cô hoảng hốt chạy ra cửa. Nghĩ tới cảnh anh mất máu mà ngất, cô không thể bình tĩnh.
"Nguyệt Dao! Em đi đâu đó!"
"Em gọi bác sĩ! Anh cứ nằm yên đó nha!" Cô ngoái đầu dặn anh rồi vội chạy đi.
"Em quay lại cho anh!" Tiếng anh gọi giật ngược.
Kệ! Bộ anh tưởng anh là tượng thần hả?
Nguyệt Dao bỏ qua tiếng gọi của Phạm Chánh. Cô chạy thẳng lên phòng trực.
"Bác sĩ mau cứu đội trưởng Phạm!"
Tích tắc hai bác sĩ và hai y tá có mặt ngay tại giường Phạm Chánh.
"Anh Giang! Em không sao?" Phạm Chánh cười khổ nhìn vị phó Viện quân y. Anh ta là bác sĩ đã cứu anh khỏi cơn nguy kịch lúc khuya.
"Phạm Chánh! Cậu cũng thật là...Anh đã dặn cậu hạn chế cử động để tránh vết thương chảy máu!"
"Bộ cậu tưởng cậu có hai cái mạng hả? Làm con nhóc kia khóc quá chừng!"
"Em gái nhỏ cậu hả? Trông cũng xinh xắn đấy!"
Vị bác sĩ Giang gì đó vừa xem lại vết thương cho anh vừa nói đủ thứ chuyện.
"Không! Cổ là vợ chưa cưới của em!" Phạm Chánh lên tiếng đính chính luôn thông tin đoán mò kia của bác sĩ Giang.
"Vợ à?" Anh ta ngẩng mặt nhìn cô năm giây rồi lại cúi đầu xử lí tiếp vết thương cho Phạm Chánh. Cô nghe anh ta khen một câu:"Cậu cũng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700094/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.