Mới hừng đông, bà nội anh đã nghe đám biệt kích chạy thể dục hô vang 'một, hai' náo loạn cả sân. 
Bà nhìn lên tầng nơi có phòng tân hôn. Sau đó đi luôn ra sân, chắn bước chạy của đám trai tân. 
"Im lặng... để chị dâu dưỡng sức!" 
Mười bốn cái miệng hả ra. Mắt dáo dác nhìn nhau một hồi, rồi mới hiểu ý tứ thâm sâu trong lời bà nội chín mươi tuổi. 
Cả đám không những im lặng mà còn cười to, vỗ tay bốp bốp. 
"Làm đội trưởng... sướng thế không biết!" Một anh dướn cổ nói to lên tầng hai. 
"Ê, cậu nói xem: trong địa hình chiến đấu như tầng hai, đội trưởng sẽ thực hiện bắn ở tư thế nào? Nằm bắn, quì bắn hay là đứng bắn?" 
Nghe câu hỏi của xạ thủ bắn tỉa, cả đám lại cười lên ha hả. Trần Hùng ngẫm nghĩ một lát rồi ra vẻ ta đây hiểu biết. Anh ta trả lời câu hỏi cho đám anh em biết:"Tôi nghĩ đội trưởng đang nằm bắn á!" 
Chân anh ta đang đau mà. Vả lại, chiến đấu ở giường chứ đâu phải ở sa trường mà quì, đứng cho mỏi chân! 
"Sai, sai, sai!" Tay xạ thủ bắn tỉa thứ hai khoát tay bác bỏ. 
Mười ba đôi mắt hướng về anh ta. Bà nội Phạm Chánh cũng hết cách bịt miệng lũ chai mặt gió sương nên đứng bên nghe đám trai ế đoán mò. 
"Tôi nghĩ đội trưởng sẽ thực hiện cả ba!" Anh ta quyết định. 
Ai lại đi chọn một thế bắn?Trong tác chiến các anh không phải cũng vậy sao? Phải linh hoạt, cơ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700081/chuong-81.html