Chương trước
Chương sau
Sau khi ca phẫu thuật dài hơn hai tiếng kết thúc, bác sĩ cũng nhanh chóng bước ra ngoài thông báo tình hình của bệnh nhân đối với người nhà…

“Ai là người nhà của bệnh nhân…?”

Hà Uy Kiệt vội vàng tiến tới, trên gương mặt hắn không giấu nổi sự lo lắng tột độ, ngay cả quần áo cũng xộc xệch đi rất nhiều, trông rất khác so với hình tượng nghiêm chỉnh thường ngày. Giọng hắn cũng trở nên lắp bắp, tâm trí cũng không còn được bình tĩnh…

“A…tôi…tôi…chồng…chồng…cô ấy…”

Bác sĩ nhìn bộ dạng lo lắng của Hà Uy Kiệt định mắng hắn mấy câu nhưng lại thôi. Ông thầy nghĩ chắc chắn có khúc mắt gì đó mới khiến cho người vợ đang mang thai gặp tai nạn chứ không phải do người chồng này mà ra, dù sao đây cũng là chuyện riêng của bệnh nhân…tốt nhất ông không nên can thiệp…

“Bệnh nhân đã không còn gì nguy hiểm…nhưng có một chuyện rất đáng tiếc phải báo cho người nhà…bệnh nhân đang mang thai…nhưng sau khi kiểm tra một lượt thì chúng tôi phát hiện đứa bé đã chết yểu trong bụng mẹ…để thuận tiện cho việc phẫu thuật thì chúng tôi đã lấy nó ra rồi…!”



Kiều Anh nhăn mày nghe đến việc đứa bé không có tim thai, cô vội vàng tiến đến trước mặt bác sĩ để hỏi rõ ràng mọi chuyện…

“Chết yểu là sao…? Ông có biết mình đang nói gì không vậy…? Rõ ràng lúc trước bác sĩ đã khám cho bạn tôi bảo đứa bé vẫn khỏe mạnh à…?”

Bác sĩ nhìn Kiều Anh như sắp khóc đến nơi, ông cũng vô cùng tiếc nuối khi gặp phải trường hợp thai lưu như vậy…

“Vậy nên tôi muốn hỏi người chồng có thật sự chăm sóc tốt cho vợ mình hay không, có chú ý đến chế độ dinh dưỡng mỗi ngày của cô ấy và có sử dụng chất kích thích gì đó làm anh hưởng sức khỏe của thai phụ hay không…?”

Hà Uy Kiệt nhớ rõ mỗi ngày hắn đều nấu ăn cho Tôn Giai Ân, thực phẩm và đồ dinh dưỡng hắn mua cho cô đều được kiểm định an toàn thực phẩm hết cơ mà…? Lí nào lại gây hại cho sức khỏe của cô được cơ chứ…?

“Tôi là người nấu ăn cho cô ấy, tất cả đều nghe theo chuyên gia dinh dưỡng…sao có thể nhầm lẫn được…?”

Hà Uy Kiệt dường như không tin vào những gì bản thân mình đang hồi tưởng lại, hắn không chút do dự liền bắt xe thẳng về nhà để kiểm tra tất cả thực phẩm mà hắn mua cho cô sử dụng trong suốt thời gian qua. Hắn không bao giờ tin bản thân lại là người hại cô mất đi đứa trẻ của hai người…!

Hà Uy Kiệt lục tung số thức ăn còn lại trong nhà lên để Nhuận Phát mang đi kiểm tra, hắn không do dự bỏ mấy miếng bánh còn sót lại vào miệng xem thử chúng có vị gì khác thường hay không…? Nhưng rõ ràng hắn thấy vị của chúng vẫn như vậy cơ mà…?

Hà Uy Kiệt gạt hết đống bánh kẹo trên bàn vô tình làm đổ lọ hoa Tôn Giai Ân cắm xuống đất, hắn nhìn mấy bông hoa rơi ra lại nghĩ đến gương mặt vui vẻ niềm nở của cô vừa cắm hoa vừa chào đón hắn về nhà khiến tim hắn dấy lên từng hồi đau nhói. Cuối cùng Hà Uy Kiệt vẫn quyết định từ mình dọn dẹp chỗ hoa đó…



“Sao hoa này lạ thế nhỉ…?”

Hà Uy Kiệt cầm mấy bông hồng lên xem thử liền cảm thấy có gì đó rất khác, rõ ràng hoa của hắn mua cho Tôn Giai Ân không thể có màu như vậy, dù chúng có héo rũ đi chăng nữa cũng không thể biến thành màu đen hơi sậm như thế này được…

“Ngài làm gì mà ngồi thẫn thờ dưới đất thế…?”

Nhuận Phát tiến đến chỗ Hà Uy Kiệt, cậu nhìn bông hồng trên tay của hắn không kiềm lòng được thốt lên mấy tiếng đầy bất ngờ…

“Ngài mua hoa hồng ngoại black baccara cho em dâu à, loại này giá không hề rẻ một chút nào đâu đấy…mà ngài mua chúng ở đâu thế…? Lâu rồi tôi mới thấy có người bán…”

Hà Uy Kiệt đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Nhuận Phát, hắn đưa một nắm hoa đến trước mặt cậu liền cất giọng nghi hoặc…

“Nói gì vậy…? Loại này không phải do cậu mua à…? Chẳng phải tôi giao cho cậu mỗi ngày đều mua hoa gửi cho Giai Ân sao…?”

Nhuận Phát mới là người thật sự không hiểu nổi, bình thường cậu đều gửi hoa hồng đỏ mà các tiệm hoa hay bán mà thôi, chứ loại hoa đắt đỏ như thế này cậu kiếm còn không thấy chứ đừng nói mua được cả bó to như vậy…

“Tôi mua hoa hồng đỏ cho em dâu như lời ngài nói còn gì, chứ loài hoa hồng ngoại black baccara này đâu phải do tôi mua đâu…?”

Tâm trí Hà Uy Kiệt dần trở nên hoảng loạn, hắn nhanh chóng trở lại phòng để kiểm tra camera của mấy tuần trước, hắn muốn biết chính xác nguồn gốc của số hoa hồng này…

“Cậu…cho người đến đây kiểm tra ngay lập tức, tôi cảm thấy số hoa này không bình thường…!”

Tuy Nhuận Phát chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng gọi điện cho người đến kiểm tra số hoa hồng này, chưa đầy vài phút sau liền có kết quả…

“Sao lại dùng carbon monoxide để tẩm vào hoa cơ chứ…? Mấy người không biết khi thai phụ tiếp xúc với chất này trong một khoảng thời gain nhất định có thể khiến cho thai nhi bị chết yểu à…?”

Cùng lúc đó, Hà Uy Kiệt cũng xem được biển số xe đã giao bó hoa này cho Tôn Giai Ân vào đúng cái ngày hắn đang bận việc ở trụ sở mà không về nhà với cô…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.