Kí ức lả tả rơi, khiến ai thổn thức, khiến ai bồi hồi?
Năm ấy, dưới ánh trăng tan, có cậu thiếu niên trầm ngâm ngồi trước hiên nhà.
"Bác ơi, tại sao con người ta lại yêu thương nhau?"
Bác ngẩn người, bần thần một lúc, bác nói.
"Cả đời bác làm lụng, không được đọc sách tử tế. Hồi nhỏ bác nghe người ta nói uyên ương thành đôi, như chim liền cánh, như cây liền cành, cũng chỉ biết như vậy. Cha mẹ dạy lá lành đùm lá rách, cũng chỉ biết như thế."
"Sau này lớn hơn một chút, trải qua nhiều chuyện, bác mới nghĩ, con người yêu thương nhau, bởi ông trời ban cho con người trái tim đang đập trong ngực, để chúng ta học cách rung cảm, biết yêu thương."
"Cháu trai ngốc của bác." Bác cười hiền xoa đầu Dương. "Cháu có tâm sự gì sao?"
Gió thổi, cuốn theo hồi ức.
Trên núi có cây, cây có cành. Lòng tôi mến người, người nào hay? (*)
***
Sáng thứ hai, Nam đến trường có cầm theo cây đàn ghita.
Sắc trời xám xanh, sân trường phủ đầy lá rụng, cảnh vật ảm đạm, vì vậy sự xuất hiện của cậu thiếu niên trong trẻo kia như mang theo nắng ấm.
Mọi người đều vây quanh cậu, cậu bé Lê Thành Nam hay thiếu niên Lê Thành Nam luôn là tâm điểm của đám đông. Cậu đứng ở đâu, nơi ấy đều bừng lên nắng ấm, phảng phất có làn gió xuân ẩm ướt, điểm xuyết vài cánh hoa đào.
Một bạn nữ say mê nhìn cậu, nói nếu cậu là ca sĩ, cậu sẽ nổi tiếng toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-trang-tan/2747698/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.