Quán cà phê chỉ có một nhân viên. Quầy pha chế ở đằng sau thiết kế bằng thủy tinh trong suốt, mặc dù cô không nghe thấy người bên ngoài kia nói gì, nhưng có thể chứng kiến rõ ràng sự việc.
Hôm nay quán được bao trọn, các nhân viên khác không cần đến. Cô ở đó cùng cậu nam sinh bên ngoài kia suốt nửa tiếng, cuối cùng không kìm được mà cầm khăn lông ấm đi ra.
"Chào bạn, bạn có cần..."
Đối phương đột nhiên đứng dậy, cô gái hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau một bước.
Trên mặt người con trai ấy không có cảm xúc gì, cà phê trên quần áo cũng đã khô. Cậu xoay người định đi, xong nhớ ra gì đó, lại quay lại: "Bao nhiêu tiền?"
Cô gái ngẩn người, vội nói: "Không cần, quý bà kia đã thanh toán hết rồi..."
Dụ Phồn ngẩng đầu xem thực đơn của quán, lấy trong túi ba mươi tệ tiền mặt hôm nay cậu đem đi để mua cơm đặt lên mặt bàn, sau đó xoay người rời khỏi quán cà phê.
Tháng tám là tiết trời thoải mái nhất ở Nam Thành. Dụ Phồn đi trên đường mà như bị nhốt trong hầm băng, tư thế đi đường cũng cứng nhắc.
Cậu ngửi thấy mùi cà phê trên người mình, không còn nghĩ được gì trong đầu nữa. Đợi đến khi hoàn hồn, cậu đã đứng ở khu đồ làm bếp ở siêu thị.
Ánh mắt cậu đảo qua từng món đồ, chọn xong thì đem ra quầy tính tiền. Lúc nhập mật mã thanh toán, vì ngón tay tê cứng nên cậu nhập sai hai lần, suýt nữa thì bị khóa.
Ông chủ siêu thị đang chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-sau-gio-hoc-tan-hoc-doi-toi/3830555/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.