Với số điểm hiện tại, chắc cậu chỉ có nước đi rửa bát trong căn tin trường.
Đã rất lâu rồi Dụ Phồn không khóc, khóc là yếu thế, là hèn nhát, là mất mặt. Vì vậy khi ý thức được rằng mình đang rơi nước mắt, cậu lập tức cố nén lại.
Nhưng tay Trần Cảnh Thâm cứ như một chốt mở, Dụ Phồn chẳng thể kìm nổi.
Vì vậy khi bị xoa đầu, cậu vừa rơi nước mắt vừa thấy xấu hổ.
...Mất mặt quá.
Mưa mùa hạ đến nhanh mà đi cũng nhanh, tiếng động trên tấm ván chắn mưa cũng dần nhỏ lại. Dụ Phồn vùi trong áo phông của Trần Cảnh Thâm, cam chịu đợi khoảng vải ấy khô rồi mới dậy.
Két ——
Vừa kín vừa nhẹ, Dụ Phồn giật thót, lập tức vọt ngay ra từ trên người Trần Cảnh Thâm.
Cậu chống lên tay vịn cầu thang, hoảng loạn và cảnh giác ngửa đầu lên xem. Cầu thang cũ kĩ kéo dài lên trước, bóng tối âm u tĩnh mịch vô cùng.
"Sao thế?" Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu lên theo.
Dụ Phồn im lặng lắng nghe thật lâu, tiếng động ngắn ngủi kia không xuất hiện nữa, cũng không có ai xuống tầng. Cậu ngơ ngẩn nói: "Có nghe thấy tiếng gì không?"
"Không có."
Nghe nhầm à? Dụ Phồn sống mười bảy năm trong tòa nhà này, tiếng động kia nghe như đang vật lộn khi trục chân ga không ma sát.
Nhưng rất nhẹ thôi, nhẹ đến mức bản thân cậu cũng không rõ là sự thật hay là ảo giác.
Sau một hồi do dự, Dụ Phồn vẫn bước lên một nửa cầu thang để xem xét, cửa phòng tầng hai đóng kín, tất cả đều giống y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-sau-gio-hoc-tan-hoc-doi-toi/3830550/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.