Cậu còn liếm môi Trần Cảnh Thâm đấy, cậu ngầu thật.
Đi mấy bước nữa, tay chân Dụ Phồn mới lại phối hợp.
Mặc dù cậu không tham gia nói chuyện với đám nam sinh, nhưng từ trong tiềm thức, những nam sinh đó đã coi cậu như anh em tâm phúc. Vì vậy cậu vừa đứng dậy, tất cả mọi người đều đồng thời ngẩng lên nhìn.
"Đi đâu thế?" Vương Lộ An hỏi.
Dụ Phồn khựng bước, mặt không đổi sắc: "Hút thuốc."
'Hả? Thế đi chung..." Tả Khoan đứng phắt dậy ngay.
Dụ Phồn ấn cậu ta ngồi lại xuống, lười nhác nói, "Tao muốn hút một mình, đừng có đi theo."
"Không phải cậu ta muốn cai thuốc à? Từ bỏ nhanh vậy sao?" Tả Khoan nhìn chằm chằm bóng lưng cool ngầu nhưng có phần cứng nhắc của Dụ Phồn, nói, "Còn không cho ai theo, sợ tao ké thuốc chắc?"
"Mày nói linh tinh, Dụ Phồn không keo kiệt thế đâu."
"Đùa tí thôi mà." Tả Khoan nhìn quanh bốn phía, "chậc" một tiếng, "Dụ Phồn chỉ đi hút điếu thuốc thôi mà, sao có nhiều nữ sinh nhìn chằm chằm theo thế?'
Vương Lộ An đã ở bên Dụ Phồn lâu nên mãi cũng thành quen. Khuôn mặt và cảm giác lạnh lùng không ai có được của Dụ Phồn khiến cho tỉ lệ người ngoái đầu nhìn theo cậu – dù ở trong hay ngoài trường học – cũng đều rất cao.
Chưa nói đến rung động hay thích, nhưng bản năng sẽ bị một người thiếu niên như vậy hút lấy ánh nhìn.
Bình thường mọi người chỉ dám lén lút liếc thoáng qua, giờ này trời tối đen như mực, chẳng tài nào dời nổi ánh mắt.
Cậu ta huých
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-sau-gio-hoc-tan-hoc-doi-toi/3830540/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.