Giữa trưa hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng lên mí mắt gọi dậy, Dụ Phồn mới nhận ra trước khi đi ngủ mình lại không kéo rèm.
Đã sắp đến khoảng thời gian nóng nhất trong năm, cứ như có một đợt nắng nóng trôi nổi trong không khí.
Dụ Phồn nghiêng đầu vì bị ánh nắng chiếu vào, nhắm chặt mắt ngọ ngoạy dậy kéo rèm, tiện tay bật luôn quạt đầu giường.
Dụ Phồn ngồi tỉnh táo trước gió mát một lúc mới lại nằm xuống.
Cậu ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà dột nát, thò tay vào trong gối lấy ra con chó bông Dobermann nhận được hôm qua, lẳng lặng nhìn nó một lúc.
Sau đó đấm một phát vào mặt con chó bông rất vô lý ——
Đáng ra tối qua ở bệnh viện cũng phải cho Trần Cảnh Thâm một cú như thế.
Dụ Phồn phân tích trong đầu với vẻ mặt vô cảm.
Tất cả là tại Trần Cảnh Thâm hôn quá đột ngột, rời đi quá nhanh, nếu lúc đó Trần Cảnh Thâm còn luồn lưỡi vào hoặc đưa tay chạm vào cậu, chắc chắn là cậu sẽ có cơ hội để đấm hắn...
Nghiêm túc phân tích xong một lúc, vành tai Dụ Phồn lại nhuốm một rặng hồng thiếu tự nhiên, cậu nhắm mắt lại, ép mình cắt ngang dòng suy nghĩ, mạnh bạo xoa mặt rồi tăng quạt thêm một nấc nữa.
Thời tiết chết tiệt. Nóng chết mất.
Dụ Phồn ném con chó bông lên đầu giường, với điện thoại mở WeChat, theo bản năng nhìn vào khung tin nhắn với Trần Cảnh Thâm.
Hồi ba giờ sáng Trần Cảnh Thâm nhắn cho cậu một câu "Tôi về nhà rồi", cậu không trả lời, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-sau-gio-hoc-tan-hoc-doi-toi/3830533/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.