Dứt lời, Dụ Phồn quay đầu định chạy đi, lúc nghiêng người chợt nhớ ra gì đó, cậu cởi mũ xuống trả lại, nói lạnh tanh: "Cầm lấy."
Trần Cảnh Thâm nhìn tóc vểnh lên trên đỉnh đầu cậu, im lặng nhận lấy mũ.
Hai tay trống trơn, sắc mặt Dụ Phồn còn lạnh hơn trước, xoay người bỏ đi. Nào ngờ, vừa mới bước được một bước, áo phông của cậu bị kéo lại nhẹ nhàng.
Dụ Phồn cảm thấy do cơn gắt gỏng sau khi thức giấc nên giờ phút này, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi là cậu có thể nổ tung. Cậu quay đầu lại, nói: "Cái đcm cậu kéo phát nghiện rồi..."
Lọn tóc vểnh lên được người kia áp xuống, chiếc mũ lại quay về trên đầu cậu.
Chỉnh xong, Trần Cảnh Thâm đi tới trước mặt cậu, nói: "Đi thôi."
Dụ Phồn còn chưa tỉnh lại, quay đầu theo hắn: "Đi đâu?"
Trần Cảnh Thâm: "Ra net với cậu."
Dụ Phồn không nhúc nhích, nhíu mày: "Không phải cậu định đi ăn trưa với bạn cùng bàn cũ của cậu à?"
"Không." Trần Cảnh Thâm nói, "Cậu nghe từ đâu ra thế?"
"Hôm qua... Không ở đâu cả." Dụ Phồn im miệng kịp thời, cậu khựng lại hai giây, "Tôi có bảo sẽ đưa cậu ra net à?"
"Không." Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn cậu, "Nhưng tôi muốn đi theo cậu."
"..."
"Không cho đi. Lát nữa lại ngồi bên cạnh tôi xem Hồ Bàng thì mất mặt lắm."
Một lúc lâu sau, Dụ Phồn mới thốt ra được một câu. Sau đó, cậu cúi đầu không nhìn người kia nữa, xoa vai đi theo hướng mà định vị chỉ dẫn.
Từ chối dứt khoát, giọng điệu ghét bỏ.
Nhưng trên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-sau-gio-hoc-tan-hoc-doi-toi/3830529/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.