Trần Cảnh Thâm nhìn lòng bàn tay trong bóng tối, ngoan ngoãn ngừng thở.
Vài giây sau, người kia buông mũi hắn ra.
"Cậu bị ngốc à, bịt mũi sao không biết dùng miệng?" Ngón tay Dụ Phồn lần mò xuống cằm hắn, vỗ nhẹ hai cái, "Thở ra!"
Mãi đến khi thân người bên dưới phập phồng trở lại, Dụ Phồn mới thu ánh mắt về.
Người bên ngoài khiêng kiệu rõ lâu mà không có ý định xông vào, sức kiên nhẫn của Dụ Phồn cạn kiệt rồi, bàn tay che lên mắt Trần Cảnh Thâm hơi thả lỏng, đang định ra ngoài xem tình hình thế nào.
Ngay sau đó, rèm kiệu bị một bàn tay trắng ởn xốc lên "xoạt" một tiếng! Ánh sáng đỏ hồng bên ngoài rọi vào trong kiệu ——
NPC chống hai tay lên hai thành kiệu, khuôn mặt ma nữ HD kinh dị hơn gấp bội lần mấy con ma trước vọt tới trước mặt Dụ Phồn.
Ả ngoạc cái miệng đầy máu, thét lên chói tai xông thẳng đến.
Dù Dụ Phồn có gan đến đâu thì ở trong không gian chật hẹp như thế này, cậu vẫn không chịu nổi, hơn nữa nhìn cũng biết là NPC muốn trả thù, tiếng thét chói tai vang dội gấp mười lần khi trước.
Đệt.
Cánh tay Dụ Phồn vừa chực rụt về lại với lên che mắt Trần Cảnh Thâm. Giây tiếp theo, cánh tay Trần Cảnh Thâm đỡ sau lưng cậu bỗng gập lên, che kín hai mắt cậu.
Một lúc lâu sau, tiếng thét đinh tai nhức óc của NPC ma nữ mới dừng lại.
Cô ả vén "tóc" trước mặt lên, nhìn chằm chằm hai người mấy giây rồi mới chậm chạp lùi về sau dù còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-sau-gio-hoc-tan-hoc-doi-toi/3830523/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.