Tôi đi đi lại lại, đi tới đi lui...
- Nhật Hạ, cậu ngồi xuống đi.
- Làm sao?
- Chóng mặt.
- Cậu?
- Cậu cứ đi đi lại lại làm tôi chóng mặt.
- Xì, ai mượn cậu nhìn tôi chứ, cũng tại cậu đi học mà không sạc pin điện thoại, chứ cầm theo làm gì?
- Hừ, cậu thì khá hơn à?
- Tôi...tôi làm sao biết được mình sẽ leo lên tận đây chứ!
- Thì tôi cũng làm sao biết được mình quên sạc pin điện thoại!
Ahhh, tức chết đi đượcccc
Mà biết làm gì được?
Đi một lúc thấy cũng mệt, mà có khi chưa chết vì đói thì cũng chết vì mỏi chân thôi. Hic.
- Mà...sao cậu lên đây?
- Vừa nãy cậu mới hỏi? Đáng lẽ tôi mới là người hỏi ấy, sao lên tận đây thế? Chỗ này chỉ dành cho giáo viên thôi, học sinh thì không!
Hơ, tự nhiên cậu ta cười rồi...
- Gì, gì vậy????
Dương Nguyên bỗng xích xích lại gần chỗ tôi ngồi, cậu ta càng ghé sát mặt tôi càng đỏ ran, tim gan phèo phổi bỗng loạn xạ cả lên.
- Cậu muốn biết à?
Tôi dường như cảm nhận được hơi thở của Dương Nguyên đều đều phả vào vành tai đã dần chuyển màu sắc của mình. Cứ thế này...chắc chết.
- Không, không cần biết.
- Ơ, cậu vừa hỏi tôi mà?
- Đâu có, chắc cậu nghe nhầm ấy, nhầm thôi haha nhầm thôi ấy!
- Hừ, ừ chắc vậy.
Tôi im lặng.
- Cậu đừng có thân thiết với cái tên Hùng như thế.
- Hả? Cậu nói gì?
- Haizz, tôi bảo là cậu đừng có thân thiết với Hùng quá nghe rõ chưa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-co-duoc-khong/950983/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.