Tôi thả mình cứ mãi hoài niệm về một thời xa xưa ấy. Đó là tuổi thơ tôi, mọi suy nghĩ như không có lối thoát. Tôi yêu nó, nhung nhớ nó cũng chỉ vì nó quá đẹp, đẹp như một giấc mộng khiến con người ta muốn mãi đắm chìm vào đó... cũng có thể không muốn tỉnh lại. Có đôi khi chợt thấy cơn mưa rào, hay những lúc ngồi một mình bên ô cửa sổ thơ thẩn đưa mắt nhìn xa xăm tôi lại thêm buồn, càng lưu luyến, tiếc nuối và thèm thuồng muốn quay lại như xưa. Có lẽ cũng vì chán ghét thực tại mà đâm ra suy nghĩ, âu lo. Bỗng mong một con gió nhẹ thổi qua, rồi mang đi hết ưu tư và muộn phiền của tôi đi nhưng vẫn còn muốn những kỉ niệm đẹp sẽ mãi đọng lại, vương vấn vô hình...
Tuổi thơ ơi! Tôi nhớ lắm!
****
- Ái chà chà! Ngọn gió nào đưa mấy đứa nhỏ này tới đây vậy?
- Tụi con chào ông ạ!
- Ông nội ơi Nhím tới thăm ông đây.
Sau khi đã mua sắm đủ thứ chúng tôi cũng đã về tới nhà ông bà nội. Khách tới nhà thì tất nhiên phải có mua quà cho chủ nhà chớ, không có thì kì lém. May mà có con Nhím chứ đứa đoảng trí như tôi không nhớ ra đâu. Mấy thứ kẹp tóc, vòng vành các kiểu nó cóc thèm mà chỉ lượn lờ quanh các quầy bán đồ ăn, thức uống. Và tiện thể nó mua vài thứ biếu ông bà.
- Bà đâu rồi hở ông? - Tôi hỏi
- À bà mầy đang hái rau sau vườn ấy.
- Dạ! Trưa nay cho mấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-co-duoc-khong/950954/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.