Phải tới tận mấy hôm sau tôi mới mất khỏi cái ngứa ngáy khó chịu kia. Thật sự rất là phiền phức, còn ít khi được ra ngoài trừ khi đi học. Mà cũng tại cái tay tôi nó cứ cào, rồi gãi loạn xạ lên nên nó mới lâu hết như vậy.
Nhưng hết thì nó cũng hết rồi, tất nhiên không giây phút nào tôi quên cái trò chơi kia được, cứ nao nức trong lòng. Hôm nay mẹ đã cho phép ra ngoài đi chơi, tôi chỉ đợi được thế thồi vậy là lao vun vút đi tìm cái đám kia ngay.
Tôi nhìn thấy thằng Bin đang ngồi một mình bắn thun ở đằng kia.
- Ê tao khỏi bệnh rồi mày.
- Ờ nhanh vậy?
- Nhanh gì chớ được ba bốn ngày rồi đó.
- Kệ mày. Giờ làm gì đây?
- Thì chơi trò đó ấy, hôm trước mày hứa rồi còn gì.
- Trò gì? Mà tao có hứa gì hả?
- Trò cô dâu chú rể đó, mày mau quên quá đi.
- Thôi trò đó chán hoắc, tìm trò khác chơi đi...
- Ừ - Tôi chán nản ậm ừ, nó đã không muốn chơi thì mình có ép nữa nó cũng vậy à.
- Mày đi kêu con Tít đi, còn tao tìm Mai.
- Rồi hẹn nhau ở ngoài bờ đê nha, tao thấy ngoài đó người ta thả diều nhiều lắm.
- Ừ vậy đi nhanh lên.
Thế là tôi quên béng mất cái buồn hồi nãy, cũng giận nó chút xíu, nhưng tôi cho qua rất nhanh, thì cũng vì vậy nên chúng tôi mới chơi với nhau được lâu như này này.
Thế là cả đám dắt nhau ra bờ đê xem thả diều. Oa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-co-duoc-khong/950950/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.