- -Ánh... Em nói dối đúng không?
- -Đối với tôi mà nói khi im lặng chính là khi tôi thấy tổn thương nhiều nhất, cũng chính là khi tôi cần anh nhất. Và đau khổ nhất chính là khi người mình yêu không còn muốn níu kéo mình bên cạnh nữa.Tôi không muốn tình cảm của mình làm gánh nặng trong lòng anh thêm nữa nên xin anh hãy quên đi quá khứ ấy và đừng làm phiền tôi.. Có phải vì thế mà khó quên.Trong suốt thời gian đó, tôi đã yêu anh bằng tất cả niềm tin và anh tặng lại tôi bằngiả dối lừa gạt, tổn thương mà có hình dung lại tôi cũng không nhớ hết những vét dao cứa vào tim mình, hoá ra tất cả những gì tôi dành cả cuộc sống để tin tưởng và trao tặng nhưng với anh lại vô nghĩa đến thế.Anh là đồ tồi, hãy cút ra khỏi cuộc đời tôi.
Chị Ánh rời đi, đôi tay mạnh mẽ đưa lên quệt mạnh những giọt nước mắt đang rơi lã chã trên má. Chú Tuấn không còn nói được gì thêm nên chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn chị ấy rời đi. Có những chuyện nói ra xem chừng cũng tốt hơn việc cứ mãi giấu nó ở trong lòng. Hành động chị ấy đang làm tôi nghĩ đó là đúng. Người thương chẳng thương mình, hơn nữa còn phản bội mình nữa... Thế đã đủ đau lắm rồi.
Tôi ngồi ở phòng bếp một lúc,sau khi ổn định lại cảm xúc động thì mới quay lại vị trí làm việc, trong suốt thời gian đó, tôi chỉ một mực nghĩ về công việc đang làm, những việc khác tôi đã cố gắng xoá nó khỏi kí ức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-28-tuoi-roi-chu-lay-toi-nhe/1823273/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.