Tôi đi mà không thèm quay lại nhìn chú ấy thêm lần nào nữa.Ánh mắt chú Minh lúc này đang chú ấy vào dáng người mảnh khảnh đang dần lùi xa về phía cửa.
Một người nhìn một người,đó là ánh mắt của một sự tò mò khi chú ấy nhìn tôi.Tôi biết,bản thân mình bây giờ không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương,nhưng khi tôi nhìn thấy chú,nói chuyện với chú,tôi lại thấy tim mình yếu mềm đến thế nào.Trong ánh mắt chứa đựng cả bầu trời yêu thương,ánh mắt như mang theo cả sự bình yên cuối cùng mà tôi đang nắm giữ.Năm tháng vừa qua,có phải tôi chưa từng tìm thấy tình yêu thực sự của mình đúng hay không?
Thắng,có phải chăng chỉ là một đám mây xa lạ lạc đường rẽ ngang qua bầu trời đầy giông bão của tôi hay không?Tôi không biết nữa,cũng thực sự không muốn nghĩ tới.
Cuộc đời của chúng ta,không ai là không có ít nhất một lần tổn thương.Có người chọn cách quên đi,nhưng cũng có người chọn cách níu giữ.
Biết bao thời gian qua đi,gặp gỡ cũng khá nhiều người,Nhưng đến cuối cùng người ở lại bên cạnh tôi vẫn chỉ là bản thân mình.
Một ngón nến nhỏ giữa đêm thì làm sao có thể làm bùng sáng cả một bầu trời đêm chứ.
Rồi đột nhiên trong một giây phút nào đó tôi lại nhớ đến Thắng.Nói thật trong lòng hiện tại vẫn còn rất mơ hồ.Liệu có phải tôi còn yêu người con trai này nữa hay không?
Rốt cuộc anh ta đã mang đi mất thứ gì mà khiến trái tim tôi lại trở nên lạnh lẽo đến như vậy.
Rồi một ngày nào đó,Tôi phải bước ra cuộc đời của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-28-tuoi-roi-chu-lay-toi-nhe/105613/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.