Thật ra trong lòng tôi vẫn còn vô vàn điều ấm ức muốn kể cho Hà nó nghe,nhưng nghĩ lại tôi lại thôi.Con bạn thân này của tôi,từ tính nết đến tâm trạng đều thất thường,có đôi lúc vô cùng nóng nẩy..Tôi sợ,sợ khi mình kể cho nó nghe những việc mà Thắng đã từng làm thì chẳng cần tôi phải nói,nó chắn chắn sẽ nổi máu điên lên mà tìm Thắng cho một trận.
Dù sao thì tôi cũng đã dũng cảm tự mình chấm dứt một mối tình với nhiều kí ức vui vẻ,hạnh phúc.Để bản thân mình thành ra như vậy,tôi tự hận mình hơn là hận dòng đời đã xô đẩy tôi gặp gỡ những con người tệ bạc ấy.
Tôi hận,hận vì đã không thể bảo vệ chính mình trước con đường đau khổ mà tôi đang phải một mình độc bước.
Ngồi đằng xe với khí trời lành lạnh đang chuyển dần sang đông của Hà nội,tôi thấy bản thân mình thật nhỏ bé và cô đơn.Một cô gái như tôi đã từng mạnh mẽ,đã từng chai mặt đạp đổ hết những khổ đau mà tự dành cho mình chút hạnh phúc.
Hà Múp đưa tôi đến một quán nhậu trong một con hẻm nhỏ.Tiếng xe cộ,cộng tiếng người nói làm không khí nơi đây nhộn nhịp hơn bao giờ hết.Tôi đi theo sau nó,nó đi trước.Quán nhậu này trước đây tôi chưa từng đi,cũng chưa từng nghe nó kể,nhưng xem ra kiếm được một chỗ nhậu ấm cúng như vậy thật không phải chuyện dễ dàng.
—Quán này lạ quá,chưa đi bao giờ?
—Giờ được đi rồi,hôm nay tao trả tiền,thao hồ mà uống thoả sức nhé con.
—Thôi,Hà,mày đi học làm gì có tiền,tao trả cho.
—Thôi,đi làm thêm được mấy đồng,để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-toi-28-tuoi-roi-chu-lay-toi-nhe/105606/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.