Chương trước
Chương sau
Khoảng thời gian cùng nhau uống ly cà phê, dắt tay nhau ngắm lá chaolượn trong gió, những trái tim hòa cùng trái tim, những điều bí mật nhỏnhoi, chỉ cần ai đã từng yêu đều có thể hiểu rõ. Tuy cuộc sống đang biến đổi, tuy tình cảm đã đổi thay nhưng anh biết và em cũng biết, tình yêutồn tại mỗi phút mỗi giây, chỉ cần dựa vào vai em, cùng nhau cảm nhậnnhững điều nhỏ nhoi thì tất cả đều yên bình và đẹp đẽ. Không để tâm đếnnhững chuyện xô bồ của thế giới này, anh nghe thấy tiếng hoa nở và emlặng lẽ ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh!
Tiếng nở hoa – Trương Tịnh Dĩnh
Không kịp đề phòng, Thẩm Xuân Hiểu bỗng bị bàn tay ấm áp của anh nắm chặtlấy, hơi nóng từ lòng bàn tay như đi thẳng lên cánh tay, cô bất giácgiật mình, vội rút tay ra, quát lớn: “Đồ heo, tôi không phải An Châu”.Vừa nói cô vừa vung tay, dường như muốn vung hết hơi ấm mà bàn tay anhlưu lại, thẹn quá hóa giận quát lên: “Đúng là lòng tốt không được đềnđáp mà!”.
Lư Hạo Tường chẳng nghe thấy cô quát mắng, chỉ thấylòng bàn tay trống rỗng, anh lại khua khua lên không trung, vội vàngnói: “An Châu, An Châu… Đừng đi… đừng…”.
Thấy anh cuống lên nhưthế, không cho anh nắm tay không được, nhưng cô chẳng muốn chơi trò bịtmắt bắt dê với con ma men này, lướt nhanh mắt, thấy chiếc đĩa hoa quảtrên bàn trà, cô chớp mắt, nở nụ cười tinh nghịch rồi tiện tay với quảtáo nhét vào tay anh.
Tay nắm được vật, Lư Hạo Tường lập tức yên lặng, ôm lấy quả táo và tiếp tục ngủ.
Thẩm Xuân Hiểu vừa bực bội vừa buồn cười, bèn khịt mũi khinh bỉ: Hóa ra mộtquả táo cũng có thể đánh lừa được anh ta, vời chỉ số IQ như thế mà cònbày đặt làm nhà thiết kế. Cô khinh bỉ liếc nhìn anh một cái rồi đứng lên cầm túi xách, đặt chìa khóa của anh lên bàn sau đó đi ra, còn khôngquên giúp anh đóng cửa.
Ra khỏi thang máy, cầm điện thoại lênxem giờ, đã mười giờ rồi, khổ sở mất hơn nửa tiếng. Dính dáng đến tênđầu heo đó, thật mệt muốn chết, bây giờ phải về tắm rửa rồi ngủ thôi.
Đúng rồi, phải gọi điện cho An Châu, đã giúp cô ấy chăm sóc bạn trai cũ thế này, cô sao có thể không tìm cô bạn kia tính sổ chứ?
Nói gọi là gọi, bước đi trên đường, Thẩm Xuân Hiểu lấy điện thoại ra tìm số của An Châu mà lần trước cô ấy gọi cho mình, là số cố định. Lúc này ởTrung Quốc khuya nhưng Canada thì vẫn là ban ngày, làm gì có chuyện AnChâu ngoan ngoãn ở nhà chứ, thôi để nói chuyện sau vậy.
Gọi taxi về nhà, tắm rửa, mặc đồ ngủ, ngôi nhà của mình tuy nhỏ bé, nhưng đượcngồi trên sofa mềm mại, ấm áp, mở ti vi, Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy hôm nay thật có nhiều chuyện: Công việc đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cònbước quan trọng cuối cùng; giúp Đỗ Vệ Kỳ và Triệu Yến Minh thân thiếthơn; nhìn thấy bộ dạng say xỉn của Lư Hạo Tường, cô cảm thấy vô cùng hảgiận, tuy tốn chút tiền nhưng đó cũng là trả công cho người lao động mệt mỏi, bởi thế rất xứng đáng.
Hình ảnh trong ti vi chạy qua chạylại, Thẩm Xuân Hiểu tâm trạng hưng phấn nên không hoàn toàn chú tâm vàomàn hình, cuối cùng cô quyết định không xem ti vi nữa mà lên mạng.
Danh sách bạn bè trong QQ tối om, mọi người đều có thói quen ẩn nick, khiếnhệ thống trở nên yên tĩnh, âm thầm như thế. Cô ấn nút thu nhỏ hộp thoại, mở trang web, lên trang chủ của Long Khánh để xem, những cán bộ quảnl‎ý cao cấp của Long Khánh đều có ảnh trên trang web. Vị giám đốc Thịtrường bên họ trở thành người xuất sắc trong các cán bộ quản l‎ý cao cấp nên được đặt ảnh ở vị trí bắt mắt nhất.
Đây là người đàn ôngkhoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng thâm trầm, điềm tĩnh nhưng trong đáy mắt,chân mày có nét tươi vui và rất tự tin.
Nhớ đến mấy lần cạnhtrạnh gần đây toàn bị người đàn ông này chiếm thế thượng phong, còn mình lúc nào cũng xếp sau, Thẩm Xuân Hiểu trong lòng vô cùng bực bội, cônhìn tấm ảnh và thầm hạ quyết tâm: Tôi nhất định sẽ có được quầy chuyêndụng của Hoa Vũ, để anh xem tôi có kém cỏi như anh tưởng không.
Tắt trang web đi, cô lại tìm hiểu trang mạng về hội chợ triển lãm, đángtiếc, thông tin trên mạng ít đến đáng thương, không biết bên Giả Lạc Sơn tiến triển như thế nào.
Hội chợ triển lãm là con bài quan trọng của cô, đây là việc mà Tổng giám đốc Trần đích thân giao phó cho GiảLạc Sơn, lúc này ông ta không nên đưa ra chiêu trò chiết khấu gì gì đó.
Có lẽ mình lo bò trắng răng rồi, tất cả đều tại đã trúng kế của Lư HạoTường, Giả Lạc Sơn dù không quan tâm đến công việc thế nào đi nữa nhưngông ta đã lên đến chức này rồi thì ắt hẳn phải có điểm hơn người, nếungay cả vị trí trưng bày của hội chợ triển lãm nhỏ mà không đoạt đượcthì Tổng giám đốc Trần liệu có tín nhiệm ông ta như thế nữa không?
Điều cô nên lo lắng chính là hàng mẫu mà bên Lư Hạo Tường đã bảo đảm liệu có làm xong đúng thời hạn hay không. Cô vốn chẳng có gì hoài nghi về điềuđó, nhưng tối nay, bộ dạng Lư Hạo Tường như thế khiến cô không yên tâm.
Việc thất tình của Lư Hạo Tường đã kéo dài đến mười tháng rồi, những thấtvọng chất chứa trong lòng suốt mười tháng qua của anh bỗng chốc bùngphát. Nếu anh tiếp tục thất tình lâu hơn một chút nữa, ngày ngày mượnrượu giải sầu và mơ mơ màng màng như thế thì những ngày tiếp theo nỗiđau sẽ không vơi đi mà càng lúc càng giày vò anh!
Thẩm Xuân Hiểu tắt trang web đi rồi tắt máy, cũng chẳng muốn ngủ nữa, nhớ lại tất cảnhững chuyện tối nay gặp phải thật giống như mơ. Cô chưa bao giờ nghĩrằng anh chàng Lư Hạo Tường luôn buông lời cay nghiệt, thâm trầm, lạnhlùng trước mặt mình, sau khi thất tình lại thành ra như thế, chánchường, thất thần và không thể kiểm soát bản thân. Thất tình và say rượu khiến anh lột bỏ vẻ ngụy trang của mình và bày ra một trái tim yếuđuối.
Thẩm Xuân Hiểu biết rõ, l‎ý do mà lúc trước cô không bỏmặc anh, l‎ý do cô phải giúp đỡ anh, đưa anh về nhà và băng bó lại vếtthương cho anh, lúc sắp đi còn đắp chiếc chăn mỏng để anh khỏi lạnh… Đókhông phải vì bất cứ điều gì khác, mà bởi nhìn anh, cô thấy hình ảnhmình của bốn năm về trước.
Năm ấy, cô cũng bàng hoàng, chánchường, đau lòng, bi phẫn, thống khổ như thế… Lúc anh gọi “An Châu”, côthật sự hiểu thấu nỗi đau đớn khi thất tình, khi bị lừa dối.
Nói là cùng cảnh ngộ thì thương cảm nhau cũng đúng, nói là cảm thấy buồnđau vì cái chết của đồng loại cũng đúng, tóm lại, cho dù người đó khôngphải là Lư Hạo Tường, nhưng cứ nghĩ đến cảnh ngộ, nghĩ đến nỗi đau khổvà buồn thương giống nhau ấy, cô sẽ chẳng khoanh tay đứng nhìn.
Lư Hạo Tường may mắn hơn cô, chí ít anh cũng tự lừa mình được lâu như thếmới biết chân tướng sự việc, còn cô, đúng lúc tận hưởng tình yêu ngọtngào thì bỗng chốc phải chấp nhận tất cả, cô như bị trượt chân từ tòanhà cao ngất rồi bất ngờ mất trọng tâm trong cuộc sống, bất ngờ mất đitất cả. Đã nhiều năm qua rồi nhưng mỗi khi nhớ lại, trái tim cô vẫn rỉmáu.
Nếu nói tình yêu là chuyện của hai người, không yêu làkhông yêu, thế thì, khi không yêu, liệu có thể trực tiếp nói ra không?Nếu vậy, ít ra chân tướng sự việc cũng không đến nỗi khó chịu đựng nhưthế. Lúc đầu, cô đã chất vấn Hạ Quảng Thần giống vậy, sau này, lúc tiễnAn Châu lên máy bay, cô cũng nói với An Châu như thế, nhưng chẳng thayđổi được gì.
Cô lắc lắc đầu, dường như muốn trút bỏ hết dòng suy nghĩ này, đã nói là sẽ không nghĩ đến nữa nhưng cuối cùng vẫn phải hồitưởng. Cô luôn trốn tránh lòng mình, sợ tình yêu, sợ hôn nhân, tự đóngbăng trái tim trong chính thế giới của mình. Nhưng, cô có thể trốn tránh được bao lâu?
Nếu bố mẹ biết những lời cô nói đang hẹn hò vớibạn trai chỉ là dựng chuyện, liệu ông bà có giống như bố mẹ Triệu YếnMinh, gửi ảnh và thông tin của cô đến các công ty mai mối không? Cho dùbố mẹ không làm thế, nhưng liệu cô có thể nhẫn tâm nhìn ánh mắt thấtvọng của họ không? Nhẫn tâm để họ sau khi sinh và nuôi dưỡng, lại phảiđau lòng vì hôn nhân đại sự của mình không?
Thẩm Xuân Hiểu thấythật đau đầu, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, đầu cô lại ê ẩm. Cô biết, sớm muộn gì cũng phải đối diện với nó, việc thất tình năm ấy chính là ràocản trong trái tim cô, cô không thể tự mình bước ra khỏi rào chắn ấy,bởi thế, cô luôn sợ, sợ lại bị tổn thương lần nữa.
Về điểm này,Lư Hạo Tường cũng giống cô, mười tháng qua, lẽ nào Lư Hạo Tường khôngbiết chút gì về nguyên nhân mà An Châu ra đi chẳng lời nào? Anh thà rằng chuyển nỗi hận thù lên cô chứ không chịu căm hận An Châu, vẫn để AnChâu trong trái tim, tự lừa mình và lừa người. Mãi đến khi nhìn thấynhững tấm ảnh đó, thấy An Châu ở bên người đàn ông khác, anh mới khôngthể tiếp tục lừa bản thân được nữa, bởi thế, anh mượn rượu giải sầu, đểlàm tê liệt nỗi đau đớn trong tim.
Có tác dụng không? Nếu có thể được như thế, nếu có thể tự lừa dối bản thân, nhưng liệu nó có thể lừadối được bao lâu? Chân tướng sẽ có một ngày bị phanh phui, cái cần phảiđối diện cuối cùng sẽ phải đối diện, có thể trốn tránh được đến khi nào? Cô đứng dậy rót nước, chậm rãi uống, vừa uống vừa nhắc nhở bản thânkhông nên suy nghĩ nữa, phải mau mau đi ngủ thôi, mai còn đi làm.
Một đêm trằn trọc khó ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Xuân Hiểu buồn rầu phát hiện, mắt mình thâm như mắt gấu trúc.
Bộ dạng thế này sao có thể gặp người khác chứ, cô đã mất rất nhiều thờigian để trang điểm, cuối cùng quầng mắt thâm đen cũng không lộ như trước nữa. Cô đứng trước gương hậm hực suy nghĩ, đều tại Lư Hạo Tường cả,khiến mình tức cảnh sinh tình, suy nghĩ lung tung nên mới thành ra thếnày.
Thẩm Xuân Hiểu vừa oán thán vừa bước vội tới công ty, sángsớm nên thật khó đợi xe, không có xe riêng thật quá bất tiện. Nhưng, bây giờ cô cũng không dám mơ ước mua xe, cũng chẳng có nhiều tiền dư dả đến thế.
Taxi dừng lại trước cổng công ty, cô vừa xuống xe đã nhìnthấy chiếc Accord vụt qua rồi phóng thẳng tới bãi đỗ. Chiếc xe này côbiết, đó là xe của Lư Hạo Tường, kỳ lạ, hôm qua anh ta uống say như thế, đích thân cô phải đưa về nhà, đáng ra giờ này chiếc xe vẫn đang ở bãiđỗ xe của Pub chứ. Sớm thế mà anh ta đã đến đó lấy xe rồi sao?
Cô hiếu kỳ, chầm chậm bước tới, đợi chiếc xe kia dừng hẳn, người trên xe bước ra, không phải Lư Hạo Tường thì là ai chứ.
Sức khỏe của anh ta thật tốt, hôm nay đã lại đi làm được rồi. Nhìn anh tatrong bộ âu phục phẳng phiu, điệu bộ nho nhã, tinh thần phấn chấn, thậtsự chẳng có mối liên hệ nào với bộ dạng của một chú “gấu chó” hôm qua,Thẩm Xuân Hiểu thầm chế nhạo. Vết thương hôm qua cô giúp anh băng bó đãđược ống tay áo che lấp nên không nhìn thấy, nếu không phải chính mắtchứng kiến, cô còn cho rằng hôm qua mình nằm mơ.
Cô đi rất chậm, Lư Hạo Tường sải bước thật nhanh, hai người gặp nhau ở cửa vào đại sảnh.
Lư Hạo Tường nhìn cô, Thẩm Xuân Hiểu cũng nhìn anh, ánh mắt hai người vừachạm nhau đã vội né tránh, giống như gặp người xa lạ vậy.
Hômqua Lư Hạo Tường biến thành ma men, nhất định không nhận ra cô. Như thếcàng tốt, cô cũng chẳng cần vì sự cảm thông nên giúp một người như anhta mà cảm thấy mất mặt. Huống hồ, loại người xấu xa như anh ta thì làmgì biết cảm ơn người khác, nói không chừng còn lấy chuyện đó để chếgiễu, nhạo báng mình ấy chứ.
Cô hơi ngẩng đầu, hiên ngang đi về phía trước.
Nhân viên lễ tân mỉm cười. “Giám đốc Lư, Giám đốc Thẩm, chào buổi sáng!”
Hai người nhìn nhau, biểu hiện đều rất thờ ơ, những người trong công ty aicũng biết hai người bất hòa, nên nhân viên lễ tân cũng không vì thế màcảm thấy ngạc nhiên.
Đến phòng làm việc, Thẩm Xuân Hiểu xử l‎ýcác công việc, công ty có hai nhãn hiệu sản phẩm nhưng có đến hàng trămkiểu dáng, tuy nhãn hiệu sản phẩm mới đang trong quá trình nghiên cứuthử nghiệm, nhưng cô cũng không thể vì thế mà lơ là nhãn hiệu cũ.
Nên biết rằng, hiện tại, hai nhãn hiệu sản phẩm này mới là cốt cán của công ty, nhãn hiệu mới đang trong giai đoạn thử nghiệm, nếu muốn tạo bướcđột phá thì vẫn phải ổn định lượng tiêu thụ nhãn hiệu sẵn có.
Nhân viên thuộc bộ phận Thị trường mà cô quản l‎ý đều là người giỏi giangtháo vát, dựa và số liệu trên báo biểu có thể thấy, lượng tiêu thụ hiệnnay ổn định, không có gì đột phá nhưng cũng chẳng sụt giảm.
Hoàn thành công việc, Thẩm Xuân Hiểu đứng dậy, chẳng muốn chút nào nhưng côvẫn phải gặp Lư Hạo Tường. Cô đang nỗ lực cho việc giới thiệu nhãn hiệumới song trọng tâm công việc cụ thể vẫn nằm ở chỗ Lư Hạo Tường. Phảichắc chắn rằng sau khi Lư Hạo Tường thất tình sẽ không làm đảo lộn côngviệc lên thì cô mới có thể yên tâm.
Cửa phòng làm việc của LưHạo Tường khép hờ, cô chỉ gõ nhẹ một tiếng mà cánh cửa đã mở. Trên bànlàm việc rộng lớn của anh có để những đồ đại loại như thuốc sát trùng và bông băng ‎y tế, tay áo phải xắn cao, anh vụng về dùng tay trái bôithuốc sát trùng lên vết thương, nét mặt cau có trông thật thảm hại.
Cảm giác có người bước vào, anh ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Thẩm XuânHiểu, đã vội buông tay áo xuống, chau mày nhăn mặt nói: “Cô không biếtgõ cửa sao? Chẳng biết có lịch sự không mà chưa đợi tôi mời vào đã vàorồi!”.
Thẩm Xuân Hiểu đã tận mắt chứng kiến quá trình anh bịthương, còn hình tượng nào có thể nhếch nhác hơn tối qua chứ. Cô đóngcửa, chầm chậm bước vào, khinh khỉnh nói: “Nếu sợ người khác nhìn thấy,anh nên khóa cửa lại. Mà không đúng, nếu thật sự chú ‎ý tới hình tượngnhư thế thì hà tất phải uống rượu, lại còn đánh nhau với người ta, khiến bản thân trở thành người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm!”.
Lư Hạo Tường kinh ngạc đến thất sắc. “Sao cô biết?”
Quả nhiên anh không nhớ tối qua người đưa mình về nhà là cô, Thẩm Xuân Hiểu không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Mau bôi xong thuốc để chúng tabàn bạc công việc!”.
Lư Hạo Tường cúi đầu bôi thuốc, nhưng taytrái vốn không linh hoạt bằng tay phải, hơn nữa anh cũng bị phân tâm khi có Thẩm Xuân Hiểu đứng bên, vụng về bôi thuốc, cuối cùng anh không chịu được liền ném chiếc tăm bông đi, đẩy lọ thuốc sang bên, thả tay áoxuống, nói: “Có chuyện gì, cô nói đi!”.
Thẩm Xuân Hiểu chau mày, cô đứng bên cạnh đã thấy ngứa mắt từ lâu, lạnh lùng nói: “Đừng tưởngmình khỏe mạnh, tôi không thể nói chuyện với một người miệng thì bàn bạc công việc còn vết thương cứ chảy máu như thế”, rồi đưa tay ra, kiênquyết nói: “Đưa đây!”.
Lư Hạo Tường hỏi: “Đưa gì?”.
“Tăm bông, thuốc sát trùng!” Cô chau mày dứt khoát và bực bội nói từng chữ.
Cô quá khí thế nên trái tim Lư Hạo Tường đã loạn nhịp khi đưa tăm bông cho cô. Thẩm Xuân Hiểu mở lọ thuốc sát trùng, kéo tay phải của anh ra phíatrước. Tay của Lư Hạo Tường cũng bất giác đưa ra trước mặt cô. Cô kéotay áo anh lên cao, nhúng tăm bông vào lọ thuốc sát trùng rồi bôi lênvết thương.
Hôm qua đã giúp anh băng bó vết thương, nhưng hômnay xem ra tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn một chút, thấy vết thươnghơi ươn ướt, cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Anh rửa bằng nước lã sao?”.
Lư Hạo Tường khẽ nói: “Tắm rửa mà không dùng đến nước lã sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt tức giận: “Đồ ngốc, thế lúc tắm anh có tháo băng gạc ra không?”.
“Sao cô biết vết thương của tôi có quấn băng gạc? Là chính cô băng bó giúp sao?” Lư Hạo Tường hoài nghi hỏi.
Thẩm Xuân Hiểu chột dạ, nhưng đã lỡ miệng rồi nên chỉ trừng mắt nhìn anh.“Có rỗi hơi mới quan tâm đến anh!” Cô cúi đầu, cẩn thận chà nước sáttrùng lên vết thương, rồi dùng băng gạc quấn lại từng vòng.
Lư Hạo Tường vẫn cố truy hỏi: “Thẩm Xuân Hiểu, hôm qua cô đã đưa tôi về và băng bó giúp tôi à?”.
“Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì!” Thẩm Xuân Hiểu ném chỗ băng gạc còn thừa lên bàn rồi quay người bước ra ngoài.
Lư Hạo Tường gọi: “Này, chẳng phải cô tìm tôi để nói chuyện công việc sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu bực dọc: “Anh dọn dẹp xong những thứ này đi rồi đến phòngtôi!”. Nói xong, cô bước đi mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại.
LưHạo Tường nhìn theo bóng dáng như đang có suy nghĩ gì của cô. Hôm quaanh say đến độ mê man, chỉ biết hình như có đánh nhau với người khác,còn sau đó đã xảy ra những chuyện gì, ai đưa mình về nhà, vì sao taymình bị thương, vì sao lại có người băng bó vết thương cho mình, anhhoàn toàn không nhớ gì.
Chỉ là sáng nay ngủ dậy, thấy mình vẫnmặc sơ mi ngủ trên sofa, đắp chiếc chăn mỏng, áo thì nhăn nhúm, hơi thởnồng nặc mùi rượu, bộ dạng nhếch nhác, bởi thế nên anh vội đi tắm.
Lúc tắm, cởi sơ mi ra mới thấy miếng vải băng bó trên cánh tay. Lúc đầu anh tưởng mình tự băng vết thương sau khi say rượu, nhưng nhìn thấy trênbàn trà có bông băng, nước sát trùng và tăm bông chưa dùng hết, nhữngthứ đó vừa nhìn là biết đồ mới mua, lúc đó anh mới chắc chắn rằng khôngphải là tự mình làm việc ấy. Bởi trong nhà anh cũng có những đồ này, dùanh có say đến đâu thì cũng không thể có chuyện đi ra ngoài mua được.Hơn nữa, xe của anh cũng chưa được lái về.
Tắm xong, Lư HạoTường tiện tay quấn miếng vải gạc lại, nhưng do vết thương chưa cầm hẳnmáu, lại gặp nước lã, cũng chưa sát trùng, làm việc được một lúc thì cảm thấy đau, anh kéo tay áo lên mới thấy máu vẫn đang rỉ ra thấm vào vảigạc. Anh trợ lý khẩn trương tìm giúp thuốc sát trùng, vải gạc và tămbông, nhưng lại không muốn để người khác nhìn thấy mình bị thương, vìvậy anh liền bảo trợ l‎ý ra ngoài.
Không ngờ người trợ l‎ý lúcđi ra lại không giúp anh đóng cửa, Thẩm Xuân Hiểu mới gõ nhẹ một cái,cánh cửa đã mở, ngay cả thời gian chuẩn bị, anh cũng không có, lại để cô nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của mình.
Trong lòng anh vẫn đangbực bội, cô gái này bình thường hay cau có, gặp chuyện gì cũng cất giọng châm chọc mỉa mai, nói cạnh nói khóe, bây giờ để cô ấy nhìn thấy mìnhtrong bộ dạng này, không biết bị chế giễu đến mức nào.
Nghenhững lời Thẩm Xuân Hiểu nói thì hình như cô ấy biết tối qua mình đã làm những gì, biết mình uống rượu, biết mình bị thương, còn biết vết thương của mình có người băng giúp, lẽ nào chính cô ấy đã đưa mình về, còngiúp mình băng vết thương?
Sao có thể như thế, cô ấy lúc nàocũng trợn mắt hận thù, bình thường chẳng chịu nhường nhịn ai, giống nhưmột bà mẹ chồng khó tính, chỉ e nếu thật sự nhìn thấy mình bị thương, cô ấy sẽ chẳng thèm bận tâm và cũng chẳng có lòng tốt nhường ấy.
Nhưng, vừa rồi lúc cô ấy băng bó vết thương, động tác rất nhẹ, không hề làmmình đau. Nếu cô ấy thật sự muốn trả thù, chỉ cần mạnh tay một chút làđã khiến mình đau lắm rồi. Từ đó có thể thấy, Thẩm Xuân Hiểu vốn khôngcó ‎ý định bào thù, mà trái lại, chính mình lại có lòng dạ tiểu nhân. Kỳ lạ, rõ ràng cô ấy có thể dửng dưng như không nhìn thấy gì, cớ sao lạigiúp mình chứ?
Tuy cô cằn nhằn trách móc, nhưng cũng chỉ tráchanh tại sao lại gây sự đánh nhau đến nỗi bị thương. Lúc nghe những lờiấy, anh cảm nhận được sự quan tâm nhiều hơn trách móc.
Mặt trờimọc đằng Tây rồi sao? Cô ấy lại không tận dụng cơ hội để chế giễu mình,thậm chí lúc mình hỏi có phải đã đưa mình về nhà không, cô ấy hơi đỏmặt, lại còn chột dạ rồi lập tức đi ra ngoài. Sao thế nhỉ, cô ấy chuyểntính rồi sao?
Lư Hạo Tường không thể hiểu nổi, nhìn cánh tay màcô đã cẩn thận băng bó, vết thương sau khi được sát trùng cũng khô miệng hơn, vải gạc được quấn ngay ngắn, bây giờ cử động cũng không thấy đaunhư trước nữa. Anh buông tay áo xuống, như thế này sẽ chẳng ai biết mình bị thương.
Vết thương nhỏ thôi mà, anh nhếch miệng cười. Lúcnày, trợ l‎ý Cố Tiểu Doanh gõ cửa bước vào, Lư Hạo Tường để tay dưới bàn nhìn cô.
Cố Tiểu Doanh chớp chớp mắt, bộ dạng cố nín cười.
Lư Hạo Tường thấy biểu hiện lét lút ấy liền hỏi: “Cô cười gì?”.
Cố Tiểu Doanh cười nói: “Giám đốc, vừa rồi tôi nhìn thấy cả rồi!”.
“Nhìn thấy gì?” Lư Hạo Tường cố tình trầm nét mặt, thực sự anh không phải làcấp trên khó tính mà rất hòa đồng với nhân viên bộ phận Thiết kế, ngoàiThẩm Xuân Hiểu ra, đối với ai anh cũng hòa nhã, bởi thế Cố Tiểu Doanhmới có thể nói năng tùy tiện trước mặt anh. L‎ý do anh đối xử như thếvới Thẩm Xuân Hiểu, một nửa vì cô có cá tính mạnh mẽ, trong công việc,luôn cố gắng đấu tranh cho những gì mình nghĩ là đúng, hai bộ phận Thịtrường và Thiết kế phải tiếp xúc nhiều, lại thêm trước đây hai ngườicũng có chút hiểu lầm, nên cách mà họ đối xử với nhau chính là ra sứcđối đầu, anh đến thì tôi đi!
Kỳ thực, anh không thích kiểu đốiđãi này, nhưng nếu bỗng chốc thay đổi chỉ e người trong công ty sẽ chorằng anh không bình thường. Có những lúc dùng một phương thức quá nhiềulần, bất kể trong suy nghĩ của mình hay trong mắt người khác, nó cũng sẽ trở thành một thói quen.
Cố Tiểu Doanh không vì anh sầm nét mặt mà cảm thấy sợ hãi, vẫn cười hi hi, nói: “Nhìn thấy Giám đốc Thẩm bôithuốc cho anh rồi nhé! Giám đốc Lư, không phải tôi cố ‎ý nhìn trộm đâu,nhưng khi đẩy cửa vào thấy cô ấy đang bôi thuốc cho anh nên tôi khôngdám làm phiền, bởi thế lại vội vàng đóng cửa lại”.
Lư Hạo Tườngtrừng mắt, anh cứ tưởng Cố Tiểu Doanh nhìn thấy anh giấu tay xuống dướibàn, ai ngờ cô ấy lại nhìn thấy cảnh kia, nhưng tốt nhất không nên đểngười khác hiểu nhầm, anh vội nói: “Đứng nói linh tinh nữa, cô ấy tìmtôi để bàn chuyện công việc thôi!”.
“Tôi biết mà, bình thườngkhông nói chuyện công việc thì Giám đốc Thẩm cũng sẽ chẳng đến phònganh, hơn nữa tôi có nói cô ấy đến thăm anh đâu!” Cố Tiểu Doanh chớp chớp mắt, láu lỉnh nói: “Thực ra, không chỉ có tôi nhìn thấy, tấm cửa chớpphòng anh cũng chưa đóng kín nên mọi người nhìn thấy hết rồi! Giám đốc,từ khi nào hai người từ thù hóa bạn thế?”.
Lư Hạo Tường giậtthót, đúng là cửa chớp đã được kéo xuống, nhưng giữa mỗi khe đều cókhoảng trống chừng hai centimet. Anh phỏng đoán, sau khi Cố Tiểu Doanhnhìn thấy cảnh đó, sẽ giống như phát hiện ra châu lục mới nên đã chạy đi tuyên truyền cho cả phòng làm việc biết rồi. Tuy nhân viên phòng Thiếtkế không hay buôn chuyện, nhưng họ đều là người trẻ nên rất có tính tòmò, huống hồ Cố Tiểu Doanh còn thêm mắm thêm muối vào nữa, chắc chắn họsẽ rất hiếu kỳ vì sao hai người bình thường cứ gặp nhau là cãi vã, ấyvậy mà bỗng dưng lại trở nên hòa bình đến thế. Bởi thế, đương nhiên họsẽ lén lút nhìn trộm, lại thêm rất nhiều trí tưởng tượng phong phú, chắc chắn sẽ thêu dệt nên rất nhiều phiên bản khác nhau. Anh nghiêm khắcnói: “Có phải mấy người nhàn quá rồi không? Không có việc gì nên chạyđến phòng tôi nhìn trộm, có phải muốn tôi tăng thêm công việc chokhông?”.
Cố Tiểu Doanh chớp mắt, tỏ vẻ vô tội nói: “Chúng tôi có nhìn trộm đâu, hơn nữa, đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì. Giám đốc, anh sao phải căng thẳng thế chứ?”.
Lư Hạo Tường thấy cô tỏ vẻvô tội thì vừa tức vừa buồn cười, trừng mắt nói: “Căng thẳng gì? Cái cônày nói năng bậy bạ gì thế? Việc tôi giao cho cô thế nào rồi?”.
Cố Tiểu Doanh cười hi hi nói: “Giám đốc, có bản vẽ ở đây, hơn nữa còn được bố trí những kỹ sư tốt nhất để làm việc, anh còn lo lắng gì chứ?”. Côlà người lanh lợi, giám đốc chuyển đề tài như thế rõ ràng là có chútchột dạ, lúng túng, nhưng cũng không thể nói trắng ra thế được.
Lư Hạo Tường nghĩ một lát rồi nói: “Đã có thành phẩm chưa, cầm lên đây một chiếc cho tôi xem!”.
Cố Tiểu Doanh cười nói: “Rồi đấy, giờ tôi đi lấy!”.
Lư Hạo Tường đứng dậy, đi đến kéo cửa chớp lên, lúc kéo dây, anh nghĩ, vừa rồi mình và Thẩm Xuân Hiểu đã lơ là với cái cửa sổ này, mọi người đềubiết tay mình bị thương, đúng là chuyện càng muốn giấu thì lại càng phôra trước mắt mọi người.
Anh cũng không hiểu hành vi tối qua củamình, uống rất nhiều rượu, đánh nhau bị thương, còn chẳng biết mình đãvề nhà bằng cách nào. Đã lâu như thế rồi mà hình ảnh An Châu vẫn ngự trị trong trái tim anh, giây phút nhìn thấy tấm ảnh An Châu chụp cùng người đàn ông khác, anh cảm thấy như trời long đất lở, thế giới của anh bỗngchốc sụp đổ, anh không thể suy nghĩ, không thể phản ứng, chỉ cảm thấymột cơn đau nhói đến tận tim.
Anh luôn thuyết phục bản thân, sựrời xa của An Châu là vì cô tùy hứng, cố ‎ý trêu đùa mình. Trước đây,khi An Châu tức giận, cô cũng sẽ biến mất khoảng hai tháng, sau đó lạivề với nụ cười tựa thiên sứ, như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
Anh vẫn đang đợi, đợi cô quay về.
Anh yêu An Châu rất nhiều, hơn một năm rồi, An Châu luôn là thiên sứ củaanh, anh chưa bao giờ nghĩ, có một ngày An Châu sẽ rời xa mình, đột ngột và dứt khoát ra đi như thế, ngay cả một chút tin tức cũng không cho anh biết. Nhưng trong lòng anh vẫn luôn hy vọng, yêu cô sâu sắc đến mứckhiến mình trở nên hèn mọn. Anh hèn mọn chờ đợi, hèn mọn mong ngóng.
Nhưng, những bức ảnh kia đã thức tỉnh anh, giúp anh hiểu ra rằng lần này AnChâu sẽ không trở về nữa, sự rời xa của An Châu khi xưa là do bực tức,còn bây giờ cô ấy đã có tình yêu khác.
Trong vòng tay của người đàn ông ấy, An Châu tươi cười vui vẻ, còn anh thì giống như thằng ngốc, chỉ đờ đẫn đứng nhìn họ.
Lúc nhìn thấy những bức ảnh ấy, anh đã rất hận Thẩm Xuân Hiểu, hận cô đãphá vỡ giấc mộng của anh, khiến anh không thể không chấp nhận hiện thựcnày. Chỉ có mình anh luôn trốn tránh hiện thực.
Tuy Thẩm XuânHiểu không thừa nhận nhưng anh biết chắc chính cô là người đã đưa mìnhvề và giúp mình băng bó vết thương. Cho nên bây giờ nghĩ lại, anh cảmthấy sự cáu giận của mình tối qua là vô l‎ý, thực ra chuyện này chẳngliên quan gì đến Thẩm Xuân Hiểu. Cô chỉ mở email và xem những bức ảnhbạn gửi đến mà thôi.
Sớm biết rõ sự thật chẳng phải càng tốtsao? Từ giờ anh sẽ không ôm ảo tưởng về An Châu nữa, không ảo tưởng rằng sẽ có một ngày cô ấy bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình nữa.
Đây mới là đau trong thời gian dài chẳng bằng đau trong chốc lát, An Châusống rất tốt nên anh cũng yên tâm. Từ giờ, anh có thể vứt bỏ gánh nặngtrong lòng và bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh nên cảm ơn ThẩmXuân Hiểu, cho dù có đau đớn thế nào cũng không phải là nỗi đau mà côgây ra, chỉ tại anh đã đổ lỗi cho cô về chuyện của An Châu quá nhiều.Anh không thể hận An Châu, không thể oán trách An Châu nên đem tình cảmđối với cô ấy chôn chặt trong tim, đem toàn bộ sự oán hận vốn dành choAn Châu đổ hết lên Thẩm Xuân Hiểu. Như vậy xem ra anh đã không công bằng chút nào, đã khiến một người ngoài gánh vác trách nhiệm trong chuyệntình cảm của mình.
Cố Tiểu Doanh mang một sản phẩm mẫu đã hoàn thành đến và gõ cửa, cắt ngang dòng duy nghĩ của anh.
Lư Hạo Tường đi đến cầm lấy rồi tiện tay mở ra xem, tay nghề rất tốt, gầnnhư giống hệt bản vẽ, anh vô cùng hài lòng, cười với Cố Tiểu Doanh tánthưởng: “Tay nghề của Tiểu Trương đúng là miễn chê!”.
Cố TiểuDoanh cười hi hi, nói: “Đây chẳng phải do giám đốc có con mắt nhìn người nên đã cho anh ta cơ hội sao, nếu không có anh thì tài năng của anh tasẽ không thể phát huy được!”.
“Thôi đừng nịnh bợ nữa.” Lư HạoTường nhìn thành phẩm, trong lòng mừng rỡ, cười nói: “Học cái gì khônghọc, lại đi học người khác cách nịnh bợ!”, rồi nhanh chóng rời khỏi vănphòng.
Cố Tiểu Doanh gọi với theo: “Giám đốc, anh đi đâu thế?”.
Lư Hạo Tường không thèm ngoái lại, nói: “Đương nhiên là đi bàn bạc công việc!”.
Cố Tiểu Doanh ra đến cửa thì thấy anh đi về phía phòng làm việc của ThẩmXuân Hiểu, cô đảo mắt, nhếch miệng cười rồi về phòng làm việc lớn.
Cửa phòng làm việc của Thẩm Xuân Hiểu không đóng, từ ngoài nhìn vào, thấycô đang cắm cúi viết lách gì đó trên giấy, bộ dạng chuyên tâm và cẩnthận. Chiếc váy hợp với cơ thể, hợp đến mức thể hiện rõ vẻ thông minhtươi sáng nhưng cũng không làm giảm vẻ xinh đẹp của cô. Những ngón taython dài, trắng mịn, anh nhớ rằng, ngón trỏ thon dài kia đã từng chỉ vào mặt mình, khuôn mặt hằm hằm tức tối mà nói rằng: “Lư Hạo Tường, anh đến để chọc tức tôi sao?”, bây giờ, những ngón tay trắng ngần ấy đang cầmchiếc bút bi xanh, viết ra những hàng chữ theo từng chuyện động của ngón tay.
Lư Hạo Tường yên lặng đứng đó một lúc mà cô không phát hiện ra sự có mặt của anh nên anh gõ cửa.
Thẩm Xuân Hiểu ngẩng đầu, ánh mắt thăm dò một lượt rồi chú ‎ý đến bộ y phụctrong tay anh, bỗng mắt cô sáng lên, tươi cười nói: “Có sản phẩm mẫu rồi sao?”.
Trước vẻ tươi cười xin đẹp của cô, Lư Hạo Tường bất giác như bị tia chớp xoẹt qua, liền gật đầu nói: “Vừa nãy cô đến tìm tôi, có phải vì chuyện này không?”.
Thẩm Xuân Hiểu đặt bút xuống, đứng lên đi vòng qua bàn làm việc, tươi cười nói: “Tôi xem nào!”.
Sản phẩm mẫu lần này tuy do Lư Hạo Tường tự tay thiết kế, nhưng cũng có ‎ýkiến của cô, có thể nói đó là kết quả do hai người cùng nỗ lực, bây giờ, thành phẩm đã ở trước mắt, cô cũng không thể che giấu niềm vui củamình.
Lư Hạo Tường nhìn vẻ tươi cười của Thẩm Xuân Hiểu rồi đưa sản phẩm mẫu cho cô.
Thẩm Xuân Hiểu giở sản phẩm ra xem khắp lượt sau đó ướm lên người mình, tươi cười, hài lòng nói: “Được đấy, rất thời thượng, phối hợp màu sắc vàkiểu dáng đều rất mới mẻ. Chắc chắn sẽ được các cô gái trẻ yêu thích,nếu kết hợp quảng bá cũng hai nhãn hiệu trước thì chắc chắn sẽ thu đượchiệu quả tốt. Giám đốc Lư, thiết kế của anh thật sự rất cừ!”.
Lư Hạo Tường nửa cười nửa không nhìn cô chậm rãi nói: “Giám đốc Thẩm,thiết kế của tôi luôn tốt, nhưng đây hình như là lần đầu tiên cô khentôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu giật thót, liền trở lại vẻ bình thường, cô quá vui mừng khi nhìn thấy thành phẩm nên bất giác biểu lộ sự tánthưởng trong lòng. Nếu anh không nói như thế, cô cũng không cảm thấyđiều đó, thật bực mình. Nhưng, nhìn bộ dạng thất tình của anh, cô cũngkhông muốn giậu đổ bìm leo nữa. Nghĩ thế, cô không công kích lại mà cầmthành phẩm đi đến bàn làm việc và ngồi xuống, nói với anh: “Giám đốc Lư, mời ngồi!”.
Lư Hạo Tường vô cùng bất ngờ, trước đây nếu nhưthế, Thẩm Xuân Hiểu nhất định sẽ nói lời sâu cay, chế giễu, che giấu suy nghĩ thật và phô ra thế mạnh của bản thân. Thế mà hôm nay cô lại chẳngkhiêu chiến, còn lịch sự, chu đáo mời anh ngồi. Anh mỉm cười ngồi xuốngchiếc ghế dành cho khách ở trước bàn làm việc của cô, thầm nghĩ để xemhôm nay cô “hót” như thế nào.
Thẩm Xuân Hiểu hỏi: “Giám đốc Lư, loạt sản phẩm lần này có bao nhiêu kiểu dáng?”.
“Hai mươi ba”, Lư Hạo Tường nói, “Các kiểu dáng tiếp theo vẫn đang trong quá trình thiết kế, nếu muốn quảng bá sản phẩm mới mà chỉ mấy kiểu thôi thì chắc chắn không thể được. Đây chỉ là các kiểu mẫu dùng để quảng bátrong thời gian đầu thôi”.
Thẩm Xuân Hiểu đang viết lách gì trên giấy, hứng chí nói: “Giám đốc Lư, bây giờ nhìn thấy sản phẩm, nếu tấtcả thành phẩm đều có hiệu quả thế này thì tôi tin chắc rằng, trong thờigian ngắn nhất sẽ đưa được chúng ra thị trường và có thể thu được thànhtích tốt. Những sản phẩm này chắc chắn sẽ là sản phẩm mũi nhọn trong hội chợ triển lãm”.
Lư Hạo Tường không quá vui mừng, nói: “Kế hoạch tiếp thị của cô dựa vào hội chợ triển lãm sao? Nghĩa là nhất định phảicó được chỗ đứng trong hội chợ triển lãm?”.
“Đương nhiên, nếukhông có chỗ đứng thì sao có thể quảng bá nổi? Chúng ta phải nắm lấy cơhôi. Hội chợ triển lãm lần này là tiêu điểm quan tâm của tất cả nhà kinh doanh trong toàn tỉnh, đây là chỗ đứng tốt nhất rồi!” Thẩm Xuân Hiểu vỗ nhẹ lên thành phẩm, bình thản trả lời.
“Nhưng toàn tỉnh có đếnmấy chục nghìn nhà kinh doanh, hội chợ triển lãm chỉ có một vài quầytrưng bày như thế, cô tin rằng Phó tổng giám đốc Giả có thể đoạt đượcmột quầy hàng sao?”
Thẩm Xuân Hiểu lúng túng, tránh ánh mắt củaanh rồi khẽ thở dài, nói: “Phải hy vọng chứ! Tôi biết chỉ có năm mươiphần trăm hy vọng. Nếu việc không thành thì chỉ có thể dựa vào phươngthức thông thường thôi”.
Nhìn tia mệt mỏi trong ánh mắt cô, anhbỗng hiểu ra, ngay cả anh cũng nghĩ đến vấn đề trung gian thì sao cô lại không nghĩ ra chứ. Chỉ có điều, Tổng giám đốc Trần liên tục dồn ép nhưthế, mà Giả Lạc Sơn lại lẩn như cá trạch, có rất nhiều chuyện cô khôngthể kham nổi. Việc quảng bá nhãn hiệu trước đây tuy rất tốt nhưng đó làcả một quá trình tích lũy, còn bây giờ vốn dự trù bỏ ra nhiều như thế,thời gian lại quá ngắn, nếu cô không đặt hy vọng vào hội chợ triển lãmthì biết đặt vào đâu?
Lư Hạo Tường lúc này bỗng hiểu ra tâm tình của cô, bất giác nói: “Cứ san sẻ cho tôi một phần công việc, tuy tôikhông hiểu lắm về việc tiếp thị, nhưng trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân mà!”.
Thẩm Xuân Hiểu sững sờ nhìn anh, ánh mắt tràn đầy vẻ hoài nghi. Không phải cô hòai nghi về năng lực, mà là thành ý của anh.
Lư Hạo Tường ý thức được câu nói của mình quá đường đột, hai người từtrước tới nay chưa bao giờ trò chuyện như thế, bị ánh mắt của cô lướtqua, anh lại không dám nhìn thẳng, vội bổ sung: “Thiết kế mẫu lần này là tác phẩm tôi khá hài lòng, tôi hy vọng nó vào thị trường sẽ nhận đượcphản ứng tốt, hơn nữa, tôi khá hiểu về các khái niệm thiết kế và ưu điểm của sản phẩm. Mọi người đã có chung một mục tiêu, nên cùng nhau hợp tác cũng là chuyện thường thôi mà!”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn anh thămdò, ánh mắt bỗng dừng lại chỗ vết thương trên cánh tay anh, tuy vếtthương đã được tay áo che kín nhưng hai người đều rất rõ. Cô cười cười,nói: “Anh cứ dưỡng thương trước đi, mấy ngày nữa chúng ta bàn tiếp”.
Biết cô nói thế có ý cự tuyệt, nhưng anh vẫn muốn thuyết phục thêm nên nhìncô nói: “Vết thương này chẳng ảnh hưởng gì đến suy nghĩ của tôi, căn bản là không cần phải dưỡng thương gì cả!”.
Thẩm Xuân Hiểu đã khéoléo từ chối mà anh vẫn cố chấp như thế, cô không vui trong lòng, caumày, lạnh lùng nói: “Giám đốc Lư ở vị trí nào thì nên làm đúng chứctrách ở vị trí ấy, anh cứ làm tốt thiết kế của mình và giao thành phẩmmà tôi ưng ý là đã giúp tôi rất nhiều rồi. Việc bên tôi, anh quan tâm ít thôi!”.
“Cô…” Thấy cô bỗng trở mặt, lòng tốt lại bị coi nhưlòng lang dạ sói, Lư Hạo Tường vô cùng tức giận, hơi thở khó khăn, đangđịnh công kích lại nhưng nói được chữ “cô”, anh bỗng nhớ ra, trước đấymình toàn nói lời cay nghiệt, khinh thường, chế giễu nên cô ấy vẫn đểbụng. Cô ấy mạnh mẽ như thế, đương nhiên sẽ cố gắng đạt thành tích tốtđể lấp miệng mình, sao có thể chấp nhận sự giúp đỡ của mình chứ? Nghĩthế, anh không bực nữa mà cười nói: “Nếu cô đã nói thế, tôi cũng sẽkhông quan tâm nhiều nữa. Tôi đảm bảo rằng trong mấy ngày nữa, số lượngvà chất lượng làm ra sẽ khiến cô hài lòng, những công việc còn lại giaocả cho cô!”.
Thẩm Xuân Hiểu bỗng gọi với ra ngoài cửa: “An Ni, lén lén lút lút ở ngoài đó làm gì thế? Mau vào đi!”.
Anh quay đầu, quả nhiên thấy An Ni đang đi vào với nụ cười rụt rè, ánh mắtnhìn hai người chẳng nghiêm túc chút nào. Cô đi đến trước bàn Thẩm XuânHiểu, đưa tập tài liệu và cười nói: “Giám đốc, không phải em phá rốicuộc trò chuyện của hai người đâu, đây là văn bản chị cần ký”.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn An Ni, đón lấy tập tài liệu, cô đảo mắt một lượt, ký tên rồi đưa lại cho An Ni.
An Ni nhận lấy, gật đầu cười với Lư Hạo Tường coi như lời chào, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Thẩm Xuân Hiểu không bận tâm, quay sang nói với Lư Hạo Tường: “Hy vọng anh giữ lời!”.
“Cô yên tâm!”
Thẩm Xuân Hiểu gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lư Hạo Tường mỉm cười nói: “Sản phẩm mẫu này để ở chỗ cô, tôi đi trước đây!”.
“Ừm!” Thẩm Xuân Hiểu tiếp tục nhìn sản phẩm mẫu, không buồn ngẩng đầu.
Lư Hạo Tường đứng lên đi ra ngoài, được hai bước bỗng quay lại, nói: “Cảm ơn cô!”.
Thẩm Xuân Hiểu ngẩng đầu nhìn anh, thờ ơ nói: “Việc của bộ phận Thị trường cũng là việc của tôi, anh cảm ơn gì chứ?”.
Lư Hạo Tường cười rồi nâng cánh tay phải lên, chỉ chỉ vào vết thương, nói: “Cảm ơn vì cô đã băng bó giúp tôi”. Anh thấp giọng, tiếp tục nói: “Cũng cảm ơn vì tối qua cô đã không bàng quan đứng nhìn!”.
Thẩm Xuân Hiểu sững sờ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lư Hạo Tường đi ra ngoài cửa.
Thẩm Xuân Hiểu lắc đầu, biết thì biết chứ sao, dù gì anh ta cũng đã nói cảmơn, không chế giễu mình là bà mẹ chồng khó tính, lời lẽ mềm mỏng, chứngtỏ anh ta vẫn còn có chút lương tâm. Nhớ đến tối qua đã “chà đạp” anhtrong thang máy, cô lại thấy buồn cười, bất giác nhếch khóe môi. Chẳngbiết hôm nay anh ta tỉnh dậy có bị đau ê ẩm toàn thân không. Nhưng, nhất định anh ta sẽ tưởng rằng mình đau như thế vì đánh nhau với người khác.
Bỗng có người gọi: “Giám đốc!”.
Thẩm Xuân Hiểu kinh ngạc, thấy An Ni đã ở ngay trước mặt, không biết cô ấyvào từ lúc nào, bây giờ còn đang tủm tỉm nhìn mình với ánh mắt đầy dòxét.
Thẩm Xuân Hiểu thu lại nét cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Lại có chuyện gì nữa?”.
An Ni như làm trò ảo thuật trong tay, đưa ra một tập tài liệu nữa, mở ra đưa cho Xuẩn Hiểu, nói: “Vẫn còn tài liệu cần chị ký!”.
Thẩm Xuân Hiểu liếc xéo, giận dữ nói: “Sao nãy không đem tới một thể? Làmthế nào để nâng cao hiệu quả công việc, không cần tôi phải dạy chứ?”.
An Ni gật đầu cười, vô cùng biết ý, bèn ngoan ngoãn nhìn xuống, nói:“Vâng, vâng, vâng, lần sau em sẽ chú ý. Sẽ chất đầy một đống rồi đem vào cho chị một thể!”.
Thẩm Xuân Hiểu vừa bực vừa buồn cười, trừng mắt nhìn. “Linh tinh!”
An Ni cười hi hi, nói: “Giám đốc, hôm nay thời tiết đẹp, em rất thích kiểu thời tiết này!”.
“Lại nói linh tinh gì thế?” Thẩm Xuân Hiểu cười đùa rồi cúi xuống ký tên.
“Vì hôm nay thời tiết đẹp, nên tâm trạng giám đốc rất tốt, Giám đốc Lư củabộ phận Thiết kế cũng có tâm trạng tốt, bởi thế, lần đầu tiên hai ngườikhông mỉa mai, đả kích nhau. Giám đốc cũng không tức giận, còn mỉm cườinữa. Chị nói xem, đây có phải công lao của thời tiết không?” An Ni cườiđùa cợt nhả.
Thẩm Xuân Hiểu giật mình, đúng thế, từ khi cô thăng chức, lúc nào cô và Lư Hạo Tường cũng xích mích, hôm nay là lần đầutiên họ không to tiếng, không, khi cô nói ở vị trí nào thì nên làm đúngcông việc của vị trí ấy, thiếu chút nữa hai người đã cãi nhau, thậm chícô còn nhìn thấy sự tức giận trong ánh mắt người đối diện bởi anh khôngngờ lòng tốt lại được trả đũa bằng sự tức giận, cứ tưởng anh sẽ dùngnhững lời lẽ sâu cay để công kích, không ngờ, anh lại tươi cười, chẳnghề bận tâm đến thái độ của cô.
Chuyện này có thể coi là sự báo đáp của việc làm tốt tối quá không? Thẩm Xuân Hiểu thầm nghĩ.
Cô thừa nhận khi nghe những lời Lư Hạo Tường nói, cô có chút cảm động,nhưng giữa họ đã có “mối oán hận từ lâu”, anh nói cô không có năng lực,khinh thường cô, cho rằng cô không thể xúc tiến tốt việc quảng bá nhãnhiệu, vậy nên lúc này sao cô có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của anh, sựgiúp đỡ ấy có phải của bố thí không?
Chuyện tối qua là chuyệntốt, cho dù gặp người khác cô cũng sẽ như thế, sẽ không phủi tay đứngnhìn, bởi thế cô không sợ chế giễu, nhưng nếu thật sự chấp nhận sự giúpđỡ của anh, để sau này khi anh chế giễu cô thì mới thật sự là chẳng cònmặt mũi nào.
Cho nên, cô thà chấp nhận mệt mỏi, thà cố sức suynghĩ, thà một mình chiến đấu chứ tuyệt đối không chấp nhận bất cứ sựgiúp đỡ nào của anh.
Cô ngước mắt nhìn An Ni, trả lại cô ấy tậptài liệu đã ký, lạnh lùng nói: “Thời tiết không phải ngày nào cũng đẹpnhư thế! Ra ngoài đi!”.
An Ni lè lưỡi, cầm tập tài liệu rồi đi ra.
Thẩm Xuân Hiểu vỗ nhẹ lên sản phẩm mẫu mà mình đã xem xét mấy lần, cô rất có lòng tin với những kiểu dáng lần này khi tận mắt nhìn thấy sản phẩm,bởi vậy tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đang nghỉ ngơi thư giãn, cô bỗng nhớ ra một chuyện khác của tối qua, không biết Triệu YếnMinh và Đỗ Vệ Kỳ như thế nào, phải gọi điện hỏi mới được. Yến Minh cũngthật là, ngay cả điện thoại cũng chẳng thèm gọi, còn bắt bà mai mối nhưmình gọi đến để thăm dò tin tức nữa chứ.
Thẩm Xuân Hiểu bấm sốcủa Triệu Yến Minh, Yến Minh ngày nào cũng kêu ca là muốn kết thúc cuộcsống độc thân, nhưng thân phận độc thân lại ngoan cố, không chịu rời xa, đã bao lần như thế nên Thẩm Xuân Hiểu cũng quen rồi.
Có điều,cô thật sự cảm thấy Đỗ Vệ Kỳ và Yến Minh rất hợp, hơn nữa, hai người vốn là đối tượng xem mặt của nhau, nếu chuyện này thành công thì quả làniềm vui lớn.
Điện thoại được kết nối, Thẩm Xuân Hiểu cười nói:“Yến Minh, làm người không nên như thế, tớ mòn mỏi mong chờ đã lâu màchẳng thấy cậu báo cáo kết quả gì cả!”.
“Báo cáo kết quả?” Triệu Yến Minh cười nói: “Có kết quả gì mà báo cáo chứ? Chỉ là cùng ăn mộtbữa cơm, mà cậu cũng có mặt còn gì. Sau đó anh ấy đưa tớ về nhà, cũngchẳng khác nào đi taxi. Nếu chuyện đấy mà phải báo cáo thì ngày nào tớcũng có chuyện để báo cáo với cậu!”.
Thẩm Xuân Hiểu nghe thấy mà chán nản, thở dài nói: “Yến Minh, cậu cần người đẹp trai, giỏi việc nhà và việc xã hội, anh chàng Đỗ Vệ Kỳ chẳng phải có đầy đủ yếu tố sao? Cậu sao phải chọn lựa gì nữa chứ?”.
Triệu Yến Minh như đang nghechuyện hài, cười nói: “Xuân Hiểu, đồi với nghề bà mối này, cậu đừngnghiêm túc như thế, được không? Hơn nữa, dù có nghiêm túc đến đâu thìcậu cũng không thể thành bà mối chuyên nghiệp được. Với lại, cậu già hơn tớ hai tháng đấy, cậu còn chưa tìm đối tượng, tớ vội gì chứ?”.
“Triệu Yến Minh, cậu hơi quá rồi đấy, nhắc tới chuyện gì tốt đẹp không nhắc,lại đi nói tới tuổi tác của tớ!” Thẩm Xuân Hiểu tức giận, nghiêm túcnhắc nhở.
“Được rồi, được rồi, không nhắc nữa. Anh chàng Đỗ VệKỳ ấy đúng là kiểu người ra vẻ nho nhã. Cậu cảm thấy anh ta tốt thì tạisao không giữ lại cho mình ấy?” Triệu Yến Minh nhịn cười, nói.
“Anh ấy là đối tượng xem mặt của cậu, tớ có thế nào đi nữa cũng không thểtranh đoạt chồng của bạn được!” Thẩm Xuân Hiểu vội lấp liếm.
Triệu Yến Minh cười nói: “Xuân Hiểu, cậu thất ngốc nghếch, Đỗ Vệ Kỳ có ý vớicậu, thế mà cậu lại đùn đẩy cho tớ, đối tượng xem mặt gì chứ, chẳng phải người lúc đầu đến xem mặt là cậu sao?”.
Thẩm Xuân Hiểu kinh ngạc đến thất sắc. “Cái cô họ Triệu này lại nói linh tinh gì thế? Cẩn thận không tớ cho cậu tàn phế đấy!”
“Cậu vẫn chậm hiểu thế à?” Triệu Yến Minh ở đầu dây bên kia trừng mắt. “Thảo nào cậu không tìm nổi bạn trai!”
“Rỗi hơi mới đi nói chuyện với cậu!” Thẩm Xuân Hiểu cúp máy.
Cô đúng là bà mối kém cỏi nhất thế giới, đã không mai mối thành công, cònchuốc bực dọc vào thân, xem ra làm nghề mai mối cũng cần phải có đàotạo, Trương Hướng Dương mới là người uy tín trong lĩnh vực ấy, sau nàycô sẽ không nhúng tay vào việc đại loại thế nữa.
Mấy ngày tiếptheo vô cùng bận rộn, Lư Hạo Tường gần như đều ăn, ở ngay tại bộ phận Kỹ thuật, một số bản vẽ anh phải đích thân cắt mẫu, giám sát từng côngđoạn. Thẩm Xuân Hiểu cũng bận điều tra thị trường, thu nhập thông tin,hẹn gặp Tổng giám đốc Vương Chấn Hoa của Hoa Vũ, và chuẩn bị cho hội chợ triển lãm.
Nhưng, sự việc đúng như Lư Hạo Tường dự liệu, bênGiả Lạc Sơn căn bản chẳng giải quyết được gì, tin tức cuối cùng truyềnđến là, ông ta không giành được quầy hàng triển lãm nào. Hơn nữa, ông ta có hàng đống lý do, đầu tiên toàn tỉnh có quá nhiều doanh nghiệp, sốlượng quầy hàng cho các mặt hàng có hạn, nên việc tranh đấu để giànhđược quầy hàng quả không dễ dàng. Ngoài ra, trước đây sản phẩm dù khôngvào được hội chợ triển lãm vẫn bán rất chạy, nên việc có vào được hộichợ triển lãm hay không thực ra cũng chẳng ảnh hưởng gì, không thể mùquáng tin vào hội chợ triển lãm ấy…
Trần Hoa Sinh tuy vô cùngbất mãn với công việc của Giả Lạc Sơn, nhưng đã đến nước này, ông cũngkhông nói nhiều nữa, chỉ thúc đẩy bên Thẩm Xuân Hiểu phải cố gắng hơnnữa. Giả Lạc Sơn là phó tổng giám đốc phụ trách bộ phận Thị trường vàThiết kế, ông ta cũng luôn tăng áp lực cho Thẩm Xuân Hiểu.
Sứcép trên mọi phương diện cứ ập đến mà Thẩm Xuân Hiểu chỉ có một cái đầu.Về việc không vào được hội chợ triển lãm, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưngđiều ấy đến quá bất ngờ, phương án tiếp thị tốt nhất của cô không thểthực hiện. Mặc dù lúc này đã có phương án dự trù, song hiệu quả của nósẽ kém hơn rất nhiều. Bây giờ công việc bên Lư Hạo Tường đang hoàn thành rất thuận lợi, nếu hiệu quả công việc bên cô không như mong muốn thìlời nói trước đây của cô chẳng phải sẽ chỉ là lời nói đầu lưỡi thôi sao?
Hơn nữa, vừa bận bịu vừa nhọc lòng lo lắng, Thẩm Xuân Hiểu vô cùng sốt sắng.
Vì cô đã có lời từ trước nên Lư Hạo Tường cũng không đề cập tới chuyện giúp đỡ nữa.
Thẩm Xuân Hiểu chuẩn bị phương án hai, nhưng trong quá trình thực thi côluôn cảm thấy nó không hoàn mỹ. Lại một lần nữa cô phải vắt óc suy nghĩ, hy vọng có thể tạo được sự đột phá, nhưng tư duy nhất thời bế tắc, tăng ca liên miên cũng không thể giải quyết được vấn đề, trái lại, còn khiến bản thân mệt mỏi hơn.
Đã tan ca rồi, Thẩm Xuân Hiểu vẫn chưavề, cô còn đang sửa lại phương án, nhưng sửa đi sửa lại vẫn không thấyhài lòng. Cô rất có tinh thần trách nhiệm, mắt nhìn thấy rõ thời giancàng ngày càng rút ngắn mà vấn đề phát triển sản phẩm vẫn chẳng đâu vàođâu như thế, cô vô cùng lo lắng và dành nhiều thời gian hơn cho côngviệc.
Lư Hạo Tường gõ cửa bước vào, thấy cô có chút tiều tụy vìlàm việc quá sức, anh cười nhạo, nói: “Ồ, Giám đốc Thẩm, quầng mắt côthâm đen rồi kìa, chắc vất vả lắm, mưu cùng kế cạn rồi phải không?”.
Thời gian này bận bịu nên hai người hiếm khi gặp nhau, anh cũng giảm hẳnnhững lời nói như thế, không ngờ bây giờ lại đến khiêu khích. Thẩm XuânHiểu tâm trạng vốn không tốt, đương nhiên sắc mặt cũng tồi tệ, cô nghiêm mặt nói: “Không thấy tôi đang bận sao? Có chuyện gì thì nói đi, nếukhông mời anh ra ngoài ngay cho!”.
Lư Hạo Tường cười nói: “Hìnhnhư ngày nào cô cũng bận nhưng chẳng thấy hiệu quả công việc gì thế.Giám đốc Thẩm, nếu cô dốc hết sức lực vì dự án này rồi thổ huyết mà chết thì có khi Tổng giám đốc Trần sẽ trao tặng huy chương nhân viên gươngmẫu cho cô đấy!”.
“Lư Hạo Tường!” Thẩm Xuân Hiểu vô cùng bực bội. “Nơi đây không hoan nghênh anh, anh làm ơn mang cái miệng quạ của mình biến đi!”
Lư Hạo Tường ung dung nói: “Tôi tưởng cô thông minh lắm, không ngờ ngốcnghếch thế, ngay cả đạo lý dục tốc bất đạt mà cũng không hiểu. Cô tưởngngồi ở đây ép bản thân không ngừng suy nghĩ thì có thể tìm ra phương ánhay sao? Chỉ sợ chưa nghĩ ra, cô đã mệt nhoài rồi, đến lúc đó, ai sẽ phụ trách phương án này đây?”.
“Anh quá rỗi hơi rồi đấy! Cứ quản lý tốt bộ phận Thiết kế của anh đi, còn việc của bộ phận Thị trường chúngtôi, anh đừng nhiều chuyện!”
“Tôi nhiều chuyện gì chứ? Chỉ lànói ra suy nghĩ của mình thôi mà. Thực ra tôi sớm đã biết trí lực đàn bà có hạn, ngực lớn mà não rỗng. Thật sự không hiểu nổi, vì sao Tổng giámđốc Trần lại đưa phụ nữ lên làm quản lý bộ phận Thị trường nữa.” Lư HạoTường bĩu môi, nét mặt coi thường.
“Anh im đi, loại đàn ông khốn nạn như anh nhất định sẽ phải trả giá vì câu nói đó! Anh cút ngay đi,đừng ở phòng làm việc của tôi mà khua khoắng tay chân nữa!” Thẩm XuânHiểu vô cùng tức giận, anh ta đến đây gây phiền phức đã đành, lại còncông kích mình nữa.
Lư Hạo Tường vốn chẳng để ý tới thái độ củaThẩm Xuân Hiểu, vẫn đến gần bàn làm việc của cô ngó đông ngó tây như xem xét gì đó, vừa liếc nhìn vừa nói: “Mọi người nói gái lỡ thì hay cáugắt, tính khí nóng nảy! Tôi cứ tưởng đó là cái nhìn phiến diện, nhưngGiám đốc Thẩm, cô đã dùng hành vi của mình để chứng minh câu nói ấy. Tôi không thể không thừa nhận, đây là một danh ngôn chí lý!”.
Anhđang đứng, còn cô ngồi. Từ trên cao, anh nhìn xuống cô, mỗi câu nói lạicúi đầu thấp xuống một chút, cho đến lúc mặt đối mặt. Nhưng khi nhìnthẳng vào mắt cô, những lời nói ấy mới dừng lại, gương mặt tươi vui,trong đôi mắt chứa đầy sự tinh nghịch và đùa giỡn, tiếp tục nói: “Giámđốc Thẩm, điều đáng sợ nhất của con người là không biết tự suy xét. Côbị ế như thế, lẽ nào lại không nghĩ đến nguyên nhân vì sao? Thực rakhông cần nói cô cũng biết, tất cả các cô gái dịu dàng, hiểu chuyện đềuđược người ta lấy về để nâng niu, chiều chuộng, những người còn lại đềugiống như cô, cô cứ nhìn cái bộ dạng nhe nanh múa vuốt của mình đi. Chưa hết, còn suốt ngày vùi đầu vào công việc đến mức sắc mặt xanh xao vàngvọt, đầu tóc bù xù, mắt thâm quầng như gấu trúc, rồi cả cái cặp kính tođùng trên mặt nữa, thật giống hệt ma quỷ, bộ dạng ấy mà không ế mới làlạ đấy!”.
Bị gièm pha bởi những lời lẽ nanh nọc ấy, Thẩm XuânHiểu tức muốn thổ huyết, chỉ tay ra cửa, nghiến răng nghiến lợi nói từng từ từng chữ một: “Anh – cút – đi – cho tôi!”.
“Cô không đuổithì tôi cũng đi, hết giờ làm rồi, nếu tôi không đi chẳng phải cũng ngốcnghếch như cô sao?” Lư Hạo Tường ngoan ngoãn đáp lại, nhưng vẫn khôngquên công kích thêm một câu rồi dương dương tự đắc bước ra ngoài.
Thẩm Xuân Hiểu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề. Lư HạoTường cắt đứt dòng suy nghĩ của cô đã đành, lại còn cật lực trổ sởtrường chế giễu của bàn thân, rõ ràng mượn cơ hội để có ý đến chọc tứccô đây mà. Pháp luật không có quy định nếu chọc tức người khác đến chếtthì phải đền mạng, bởi thế, anh ta mới không bị gán cho tội giết người,thật ác độc!
Cô chẳng việc gì phải tức chết, cô không ngốc đến nỗi vì lỗi lầm của kẻ tiểu nhân mà tự trừng phạt mình.
Đằng nào cũng bị gián đoạn suy nghĩ rồi, hơn nữa mạch suy nghĩ của cô tạmthời cũng chưa thể thoát khỏi mô típ cố định, vẫn mãi như thế, ngay cảbản thân cô cũng chẳng thấy hài lòng, hay là về sớm, nói không chừngnghỉ ngơi một lát, có thể sẽ có tư duy mới.
Ra khỏi thang máy,đi đến đại sảnh, trời vẫn chưa tối hẳn, đây là lần đầu tiên sau nhiềungày nay cô được nhìn thấy bầu trời vẫn chưa bị màn đêm bao phủ, kể racũng phải thưởng cho cái tên tiểu nhân độc ác Lư Hạo Tường vì điều này.
Gần đây đúng là ăn không ngon ngủ không yên, tuy chưa nghiêm trọng như LưHạo Tường nói, nhưng thực sự rất mệt mỏi, cô quyết định mặc kệ mọichuyện, về nhà nghỉ ngơi rồi tính tiếp.
Lúc trước còn có thểchịu đựng được, bây giờ cô không tài nào gắng gượng nổi nữa, cơn mệt mỏi như thủy triều ồ ạt dâng lên. Cô không mong gì hơn là được về nhà, nằmtrên chiếc giường mềm mại, quấn lấy cái chăn ấm áp và đánh một giấc ngon lành. Gần như không cần suy nghĩ, không cần chọn lựa, cô lập tức vẫytaxi về thẳng nhà. Trong nhà vẫn còn chút mỳ tôm, có thể dùng trong bữatối.
Xe đến cổng khu chung cư, Thẩm Xuân Hiểu trả tiền rồi bước xuống.
Đi được một đoạn, bỗng phía sau có tiếng gọi: “Xuân Hiểu, Xuân Hiểu!”.
Quay đầu nhìn, Đỗ Vệ Kỳ tay xách túi đồ ở cách đó không xa đang tiến đến. Cô đứng lại, cười nói: “Đỗ Vệ Kỳ, sao trùng hợp thế?”.
Đỗ Vệ Kỳ sải bước dài, nhanh chóng tiến đến, cười nói: “Đúng vậy, tôi vừa đi mua chút đồ, cô ăn tối chưa? Hay là cùng ăn nhé!”.
Nhìn gương mặt tươi cười của anh, Thẩm Xuân Hiểu đột nhiên nhớ đến lời củaTriệu Yến Minh, nụ cười lập tức trở nên gượng gạo, nói: “Không đâu, tôiăn ở ngoài rồi!”.
Đỗ Vệ Kỳ có chút thất vọng, nói: “Thế này đi, tôi nấu muộn một chút, coi như là ăn đêm!”.
Thẩm Xuân Hiểu vội nói: “Không cần, không cần, tối nay tôi không ăn đêm. Thế này, Đỗ Vệ Kỳ, thật xin lỗi, tôi còn có chút việc nên đi trước đây!”.Nói rồi, không đợi anh trả lời, cô vội vàng bước đi.
Cho dù LưHạo Tường có mỉa mai chế giễu thế nào, cho dù Triệu Yến Minh không nhânnhượng mà đẩy cô xuống nước ra sao, cô vẫn không muốn xuống, cô sẽ vẫnđứng trên bờ, tốt nhất là không nhúng chân xuống vũng bùn. Tình yêu, hôn nhân, cô không dám sa chân vào nữa.
Thấy cô vội vàng rời đi như thế, Đỗ Vệ Kỳ xách túi lớn túi nhỏ đứng đó, có chút thất thần, bèn lắcđầu cười khổ rồi đi về phía khu nhà mình.
Thẩm Xuân Hiểu về đếnnhà, tháo giày ra, bàn chân giẫm lên sàn nhà mát lạnh. Hơi lạnh từ lòngbàn chân truyền đến khắp cơ thể, vô cùng thoải mái. Cô bóc gói mỳ, rótnước nóng rồi đậy nắp lại, sau đó đi tắm rửa.
Cô đã tính toán đâu vào đấy, đợi đến lúc tắm xong thì mỳ cũng vừa chín, thật chẳng lãng phí thời gian chút nào.
Làn nước ấm phủ lên da thịt, qua hơi nước, cô nhìn mình trong gương, cùnglắm cũng chỉ mắt hơi thầm quầng như gấu trúc, sắc mặt tiều tụy một chút, thế mà Lư Hạo Tường nói “sắc mặt xanh xao vàng vọt, đầu tóc bù xù, mắtthâm quầng như gấu trúc, rồi cả cặp kính to đùng trên mặt nữa, thậtgiống hệt ma quỷ”, chẳng đúng sự thật gì cả.
Không nghĩ đến tên đáng ghét đó nữa, cô tắm gội rồi lấy khăn lau tóc, quấn khăn tắm lên người, sau đó bước ra ngoài.
Bát mỳ trên bàn nghi ngút tỏa hơi nóng, cô ngồi xuống sofa, cầm điều khiển bật ti vi và bắt đầu thưởng thức bữa tối.
Tính toán thời gian chẳng khéo chút nào, vì tắm lâu quá nên mỳ đã quá mềm,không thể ăn nổi. Thôi vậy, dù sao cũng chẳng đói, huống hồ, ăn no rồiđi ngủ ngay sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, dễ béo phì, hay là cứ đi ngủtrước đã.
Dọn dẹp xong bát mỳ, Thẩm Xuân Hiểu đánh răng rửa mặt, tắt ti vi rồi chui vào phòng ngủ, toàn bộ quá trình diễn ra như đánhtrận, tranh thủ từng giây từng phút, sau đó cô tiến vào giấc mộng vớitốc độ nhanh nhất.
Không biết đã ngủ được bao lâu, bỗng tiếngchuông điện thoại đánh thức cô dậy, là của Tổng giám đốc Vương bên HoaVũ gọi đến, cô nhận máy, Tổng giám đốc Vương thân thiết nói: “Cô Thẩm,chúng tôi đã chọn lựa và quyết định sẽ ký hợp đồng với công ty cô. Quầytrang phục mới của năm nay sẽ dành cho công ty cô!”.
Thẩm Xuân Hiểu mừng rỡ nói: “Tổng giám đốc Vương, có thật không ạ?”.
“Đương nhiên là thật, cô Thẩm, khi nào có thời gian, cô đến chỗ chúng tôi đểlàm hợp đồng nhé!” Giọng nói của Tổng giám đốc Vương phóng khoáng nhưmột bài ca hay.
Thẩm Xuân Hiểu liên tục nói: “Bây giờ tôi có thời gian, tôi sẽ đến ngay, sẽ đến ngay”.
Tổng giám đốc Vương cười nói: “Thế tôi đợi cô”.
Thẩm Xuân Hiểu vội vàng bật dậy, đánh răng, rửa mặt, trang điểm rồi thayquần áo, tốc độ còn nhanh hơn cả đánh trận, cô xuống lầu vẫy taxi và đithẳng đến trung tâm thương mại Hoa Vũ. Nhưng đang trong giờ cao điểm nên toàn tắc đường, Thẩm Xuân Hiểu vội đến mức hận không thể mọc cánh màbay lên.
Chẳng dễ dàng gì mới đến được trung tâm thương mại HoaVũ, lại nhìn thấy Vương Chấn Duy đang bắt tay giám đốc Thị trường củaLong Khánh, hai người đều tươi cười, Thẩm Xuân Hiểu liền gọi: “Tổng giám đốc Vương!”.
Vương Chấn Duy vừa nhìn thấy cô bèn tươi cười,nói: “Cô Thẩm à, thật ngại quá, cô đến muộn rồi, tôi vừa ký hợp đồng với Công ty Long Khánh!”.
Thẩm Xuân Hiểu lo lắng đến toát mồ hôi,nói: “Tổng giám đốc Vương, anh gọi điện nói tôi đến ký hợp đồng, sao bây giờ lại ký với Công ty Long Khánh trước chứ?”.
Vương Chấn Duybuông tay, nói: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, cô không có quan niệm về thời gian, tôi đã cho cô cơ hội mà cô không nắm lấy, chuyện nàychẳng thể trách tôi được!”.
Giám đốc Thị trường của Long Khánhđắc ý nói: “Cô Thẩm, cô tỉnh táo chút đi, cô là phụ nữ, trí lực của phụnữ có hạn, ngực lớn nhưng não rỗng, tóc dài, tri thức ngắn, cô làm saođấu được với tôi chứ? Ha ha ha!”.
Nhìn kỹ một chút, giám đốc Thị trường bên Long Khánh rất giống tên khốn Lư Hạo Tường, hóa ra tên khốnLư Hạo Tường lại là giám đốc Thị trường của Long Khánh. Thẩm Xuân Hiểuvô cùng bực bội, định túm lấy Lư Hạo Tường để nói cho ra nhẽ, ai ngờ đột nhiên vấp ngã.
Cô hét lớn: “Lư Hạo Tường!”. Từ trên giường ngồi bật dậy, nhìn trái ngó phải, hóa ra đây không phải là trung tâm thươngmại Hoa Vũ, không có Tổng giám đốc Vương, cũng chẳng có Lư Hạo Tường,chỉ là giấc mơ.
Thẩm Xuân Hiểu thở phào, may mà chỉ là giấc mơ,nếu Tổng giám đốc Vương ký hợp đồng với bên Long Khánh thật thì cô không thể xoay xở nổi.
Có điều, thật kỳ lạ, sao cô có thể nhập giám đốc Thị trường của Long Khánh với Lư Hạo Tường làm một chút?
Đúng rồi, vì ban ngày, những lời nói của Lư Hạo Tường quá nanh độc nên côvẫn ghi nhớ trong lòng. Lần cạnh tranh này với Công ty Long Khánh cóchút căng thẳng. Giám đốc Thị trường của Long Khánh luôn xuất hiện bấtngờ, cũng chỉ tại suy nghĩ ấy mà trong mơ, cô mới nhập họ làm một.
Lau mồ hôi đầm đìa trên trán, nhìn đồng hồ, cô ngủ được hơn ba tiếng, bâygiờ là mười một giờ rồi. Giật mình tỉnh giấc như thế, cô không muốn ngủtiếp nữa, vả lại bụng dạ khó chịu, cô vẫn chưa ăn tối nên đói đến hoamắt.
Lật chăn rồi bước xuống giường, cô pha một gói mỳ khác, thời gian đợi mỳ chín, cô tiện tay mở laptop, đăng nhập QQ.
Thấy một lời mời xác nhận bạn bè, cô mở ra xem, tên của đối phương là Tôibiết cô đang nghĩ gì. Cô phì cười, đùng là vô vị, rồi thẳng tay từ chối.
Không quá hai phút, lại có một tin nhắn gửi đến, vẫn là Tôi biết cô đang nghĩ gì.
Đúng là cố chấp mà, Thẩm Xuân Hiểu không nương tình, tiếp tục từ chối.
Danh sách bạn bè vẫn tối om, ngay cả Triệu Yến Minh cũng không lên mạng. Côcó chút chán nản và buồn lòng, vốn định tìm người nói chuyện cho thoảimái thế mà chẳng có ai.
Rất nhanh, tin nhắn thứ ba lại đến, vẫn là Tôi biết cô đang nghĩ gì.
Thẩm Xuân Hiểu nghĩ, thật kỳ lạ, đến bản thân tôi còn chẳng biết mình đangnghĩ gì mà anh lại biết tôi đang nghĩ gì sao? Để xem làm thế nào anh tabiết được, nếu anh ta không nói được nguyên nhân thì lúc đó chặn nickcũng chưa muộn. Cô nhấn nút chấp nhận lời đề nghị.
Âm thanh “Buzz” vang lên, hình chân dung hiện ra.
Tôi biết cô đang nghĩ gì gửi đến một gương mặt cười nhăn nhở, vô cùng đắc ý.
Thấy thế, Thẩm Xuân Hiểu cũng gửi lại khuôn mặt ngạo mạn.
Đối phương nói: “Người đẹp, tôi thật sự biết cô đang nghĩ gì!”.
“Những lời này anh dành để nói với người khác đi!”
“Cô cứ tin đi, tôi sẽ xem cho cô một quẻ!”
Thẩm Xuân Hiểu chun mũi: “Anh biết xem bói? Định lấy cớ để xem webcam chứgì? Nói thật đi!”. Cô mở tô ăn mỳ, vì lần này để ý thời gian nên hiệuquả của việc úp mỳ không tồi.
“Dựa vào công phu tu luyện củatôi, hà tất phải xem webcam chứ.” Đối phương vẫn gửi mặt cười nhăn nhở,trong khung hội thoại cũng mau chóng hiện lên dòng chữ: “Bây giờ, côđang lo lắng hai chuyện, một là tình cảm, hai là công việc!”.
“Anh cứ bịa đi!”
“Tôi không bịa chuyện, tôi đoán tuổi cô chắc không còn trẻ, ít nhất cũng đãhai mươi tám rồi; còn công việc, nếu không làm bà chủ thì cũng là ngườilàm mảng thị trường hoặc tiếp thị hàng hóa, hơn thế, còn là người quảnlý bậc trung nữa!”.
Thẩm Xuân Hiểu trừng mắt nhìn hàng chữ, cười khẩy, chầm chậm trả lời: “Anh đang đoán mò chứ gì, cứ tiếp tục đoán mò đi!”.
Đối phương không hề bận tâm, nói: “Để tôi phân tích cho cô nhé, một cô gáilên mạng muộn thế này, chắc chắn không có bạn trai. Hai lần cô từ chốiyêu cầu kết bạn của tôi, chứng tỏ cô rất lý trí, lý trí này là một loạibiểu hiện của sự nhạy bén, khá mệt mỏi và bình tĩnh với cuộc sống, những điểm đó, các cô gái trẻ không có, bởi thế tôi đoán cô chắc khoảng haimươi tám tuổi. Ngoài ra, cô thấy tôi muốn xem bói cho cô, lại tưởng tôimượn cớ để xem webcam, lời lẽ vô cùng sắc sảo; rõ ràng cô tin những gìtôi nói nhưng lại cố ý nói rằng tôi bịp bợm, đây là sự thông minh lanhlợi của cô, cũng là kế lùi một bước để tiến ba bước. Có được điều này cô ắt hẳn thường xuyên giao lưu, tiếp xúc với mọi người, cho nên tôi đoáncô làm bên thị trường hoặc tiếp thị!”.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấynhững lời này rất có lý, cô xem tên nick của người đang nói chuyện, ngón tay gõ trên bàn phím: “Anh đã lừa bịp lại còn dám khoác lác như vậy,thế anh nói thử xem tôi đang nghĩ gì?”
“Một người lý trí nhưthế, nếu không phải đau buồn vì chuyện tình cảm mà lên mạng lúc nửa đêmthì tôi nghĩ, chắc chắn vì công việc. Nếu cô làm bên thị trường hay tiếp thị thì cô đang nghĩ xem làm thế nào để phát triển sản phẩm mới củacông ty mình, hoặc đang nỗ lực vì một nhiệm vụ nào đó, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tốt!”
Thẩm Xuân Hiểu kinh ngạc, chỉ dựa vào mấy câu nói của mình, hơn nữa lại trò chuyện qua mạng, sao anh ta biết mìnhđang nghĩ gì, còn nói chắc như đinh đóng cột nữa? Tuy cô không mê tín,không tin vào chuyện bói toán, nhưng cũng thấy người này có năng lựcphân tích siêu phàm, có thể sẽ cho cô một số gợi ý.
Đối phươnglại nói: “Chắc chắn cô đang nghĩ vì sao tôi biết được, tôi nghĩ, với một người lý trí như cô, cô sẽ không hỏi câu này, mà thay vào đó sẽ là, côphải làm thế nào?”.
Thẩm Xuân Hiểu sững sờ, cô thực sự đang nghĩ thế, sao anh ta biết được chứ?
Trên đời này có nhà tiên tri thật sao? Hay là anh ta biết đọc suy nghĩ củangười khác? Song muốn đọc được suy nghĩ của người khác cũng phải gặp mặt chứ. Lẽ nào anh ta là người mình quen biết? Thẩm Xuân Hiểu mở thông tin của đối phương, nhưng thông tin lại không hiển thị thành phố đang sống, ngay cả địa chỉ IP[1] cũng ẩn, với khả năng máy tính của cô thì khôngthể tra ra anh ta đang ở đâu.
[1]. Địa chỉ IP: Địa chỉ truy cập mạng của máy.
Nghĩ ngợi một lúc, cô bán tín bán nghi gõ chữ: “Vậy tôi phải làm thế nào?”
Đối phương lại gửi đến biểu tượng mặt cười nhăn nhở, xem ra anh ta rấtthích biểu tượng này, Thẩm Xuân Hiểu nhìn chằm chằm vào gương mặt tươicười ấy, có cảm giác con người này khá tự phụ, nhưng, điều cô quan tâmhơn cả là anh ta sẽ nói gì.
Rất nhanh, trong khung hội thoạixuất hiện hàng chữ: “Thực ra việc marketing khá đơn giản, công ty chỉcần bỏ số vốn lớn rồi tìm một minh tinh làm đại diện phát ngôn là được.Nhưng, nếu thật sự như thế, cô chẳng cần phải tốn công suy nghĩ. Hay nói cách khác, tiền đầu tư ít mà doanh thu lớn. Cái cần thiết chính là mánh khóe khiến người ta chú ý, làm như thế chắc chắn sẽ có hiệu quả”.
“Nhảm nhí!” Thẩm Xuân Hiểu vừa phì cười vừa gõ chữ. Ai chẳng biết thế, còn cần anh phải nói sao?
“Cho dù nhảm nhí thì cũng là những lời nhảm nhí có ích”. Đối phương không hề bực bội, gửi đến một gương mặt cười rồi nói tiếp: “Tôi đoán, bây giờ cô đang nghĩ làm thế nào để mánh khóe của mình thu hút được sự chú ý củanhiều người. Tôi sẽ cho cô một gợi ý, thời xưa, có một ông chủ quán mỳvì muốn nhiều người biết đến món mỳ của mình ngon nên đã đặc biệt mở một cuộc thi ăn. Kết quả là mọi người đều thấy thú vị, được ăn miễn phí,nếu thắng cuộc còn được thưởng tiền. Người không tham gia cũng được xemmột cuộc vui. Bởi thế, một truyền mười, mười truyền trăm, đến hôm thiđấu, người đến đông như trẩy hội, rất nhiều người tham gia, khán giảcũng càng lúc càng đông, thế coi như đã đạt được hiệu quả tuyên truyền”.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy có thứ gì đó lóe lên trong đầu, nhưng nghĩ kỹ lạichẳng thấy dấu tích của sự suy nghĩ ấy đâu nữa. Nếu những lời nói trướclà nhảm nhí, thì những lời này lại vô cùng ý nghĩa. Cô chầm chậm gõ chữvào khung hội thoại: “Cảm ơn!”
Đối phương lại lần nữa gửi biểu tượng mặt cười nhăn nhở, sau đó tắt nick.
Thẩm Xuân Hiểu hoài nghi, người này là ai? Anh ta gia nhập QQ của mình chỉđể nói những lời này thôi sao? Anh ta biết khó khăn của mình nên muốngiúp tìm ra con đường mình đã đi sai?
Tuy chưa nói phương pháp cụ thể, nhưng anh ta đã giúp cô khai thông tư tưởng.
Thẩm Xuân Hiểu bỗng như bừng tỉnh, đúng rồi, ai bảo phải nhất thiết vào được hội chợ thương mại chứ, không cần hội chợ thương mại, chỉ cần làm tốtcách thức quảng cáo lần này thì có thể đạt được hiệu quả như mong muốn.Câu chuyện thi ăn mỳ kia chính là đốm lửa của tư duy, là sự thể hiện của trí tuệ. Hiện nay muốn đạt được hiệu quả như thế có vẻ quá đơn giảnrồi.
Cô ngồi rất lâu trước máy tính, một suy nghĩ dần hình thành trong đầu, thoát khỏi QQ, mở word, dòng chữ đầu tiên viết “Phương ánthứ ba”.
Được ngủ ba tiếng đồng hồ, bây giờ tinh thần cô rấttốt, đầu óc minh mẫn, tư duy nhạy bén, ngay cả tốc độ gõ bàn phím cũngnhanh hơn bình thường.
Đánh chữ, chỉnh sửa, hoàn thiện, say sưahơn hai tiếng đồng hồ, bản kế hoạch mười mấy trang giấy đã được hoànchỉnh. Những ngón tay mỏi nhừ do phải hoạt động liên tục, nhưng ThẩmXuân Hiểu vẫn nở nụ cười mãn nguyện rồi cầm di động lên bấm số.
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng hét kinh thiên độngđịa: “Cô An Châu đáng ghét kia, lại gọi điện quấy nhiễu giấc mơ củatôi,tôi giết cô bây giờ!”.
Thẩm Xuân Hiểu phì cười, để di độngra xa, đợi Triệu Yến Minh hét xong mới nói: “Là tớ! Tớ tưởng cậu đangviết lách chứ, hôm nay ngủ sớm thế?”.
“Còn sớm sao? Đã hai giờ rồi đấy tiểu thư ơi! Tiệm quan tài giờ này cũng đóng cửa rồi!” Triệu Yến Minh hậm hực nói.
“Tiệm quan tài làm việc 24/24 có phải tốt không?” Thẩm Xuân Hiểu cười, vừatrêu chọc Yến Minh vừa nhìn màn hình, góc dưới bên phải máy tính hiểnthị thời gian 1:53. Mình bắt đầu làm phương án mới từ hơn mười một giờ,mất hơn hai tiếng đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa, Triệu Yến Minh bịquấy nhiễu giấc ngủ, không thèm nhìn số của ai, vì An Châu hôm trước gây tội nên hôm nay Yến Minh đổ hết tội lỗi lên đầu cô ấy. Thẩm Xuân Hiểucười nói: “Chẳng phải bình thường thời gian ngày đêm của cậu đảo lộn hết sao? Hơn nữa cậu cũng chẳng phải đến văn phòng thì sợ gì chứ?”.
“Ngắn gọn thôi, có gì thì nói ngay, nói xong để tớ ngủ tiếp!”
“Người hiểu tớ chỉ có Yến Minh mà. Tớ thật sự có chuyện muốn cậu giúp đỡ, YếnMinh, nếu công ty tớ tổ chức hoạt động, cậu có thể giúp tớ đăng tin vàmời một số đồng nghiệp tới không?” Thẩm Xuân Hiểu cũng nói ngắn gọn, đithẳng vào vấn đề.
“Chuyện này vốn không thành vấn đề, nhưng bây giờ thì không được.” Triệu Yến Minh quả quyết.
Thẩm Xuân Hiểu bất ngờ, vội hỏi: “Sao bây giờ không được?”.
“Bây giờ tớ còn phải ngủ, cho nên không được!” Triệu Yến Minh càng nói dứt khoát hơn, sau đó phũ phàng tắt máy.
Thẩm Xuân Hiểu vui mừng, chắc cô nàng còn đang ngái ngủ, có mấy câu nói củaYến Minh như thế là tốt rồi, kế hoạch này sẽ không gặp vấn đề gì khókhăn cả. Cô lấy USB ra copy bản kế hoạch rồi tắt máy tính, dọn dẹp lạiđồ đạc một chút sau đó lên giường.
Vì phương án mới đã sớm hoàn chỉnh nên tâm trạng cô rất thoải mái, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, không hề mơ mộng chút nào.
Hôm sau, với gương mặt sảng khoái, tràn đầy tinh thần, Thẩm Xuân Hiểu xuống nhà đón taxi, nụ cười vẫn giữ trên môi, vẻ tự tin tràn đầy nơi khóemắt. Vốn xinh đẹp, biết cách ăn mặc, lại thêm vẻ tự tin khiến cô càngtrở nên lộng lẫy.
Lư Hạo Tường đang nói chuyện gì đó với cô tiếp tân bỗng quay đầu lại, nhìn thấy cô, anh tỏ vẻ bất ngờ đến há hốc miệng.
Nhân viên tiếp tân chào hỏi: “Giám đốc Thẩm, chào buổi sáng!”.
Thẩm Xuân Hiểu tươi cười đáp lại: “Chào buổi sáng!”, sau đó liếc Lư HạoTường một cái rồi coi như không nhìn thấy và đi qua anh. Tà áo phất phơvương vất hương thơm thoang thoảng.
Lư Hạo Tường đợi cô quay đi mới chậm rãi bước theo sau và đi tới trước thang máy còn lại.
Vừa đến phòng làm việc, Thẩm Xuân Hiểu lập tức in bản phương án tối qua rathành hai bản, in xong cô gọi điện cho Triệu Yến Minh. Triệu Yến Minhcủa buổi sáng nay thể hiện rõ là một người bạn có thể sẵn sàng hy sinhvì bạn bè, hoàn toàn khác với kiểu gắt gỏng khi bị quấy rối giấc ngủ đêm qua.
Thẩm Xuân Hiểu uống thuốc an thần rồi mới gọi điện choTiểu Minh, thư ký của Tổng giám đốc Trần, sau đó lại gọi cho thư ký củaGiả Lạc Sơn, hai người họ đều đang ở văn phòng.
Cô lấy kẹp tàiliệu kẹp bản phương án vào rồi đến phòng Giả Lạc Sơn, đưa một bản phương án cho ông ta, tiếp theo đến phòng Tổng giám đốc Trần để đưa nốt bảnphương án còn lại.
Vốn chịu sự quản lý của Giả Lạc Sơn, chỉ cầnđưa cho ông ta là được, nhưng tác phong làm việc của Giả Lạc Sơn thực sự khiến cô không dám yên tâm, để không hỏng việc, nên vẫn phải đưa cho cả hai người.
Một lúc sau, Tiểu Minh gọi điện thông báo họp, cô biết, Tổng giám đốc Trần đang dành thời gian để xem xét phương án của mình.
Hôm qua đi ngủ muộn chẳng có ảnh hưởng gì, tâm trạng của Thẩm Xuân Hiểu rất tốt, luôn tươi cười rạng rỡ. Mới bước vào phòng họp, cô đã thấy Lư HạoTường cũng đang ở đó, vừa bất ngờ vừa hoài nghi nhìn anh, nói: “Anh cũng ở đây sao?”.
Lư Hạo Tường ung dung nói: “Nghe nói Giám đốc Thẩm có phương án marketing mới, Tổng giám đốc Trần sai thư ký gọi điệnthông báo cho tôi. Thật vinh hạnh, một người làm thiết kế như tôi màcũng được tham dự!”.
Thẩm Xuân Hiểu đi sang bên khác, ngồi bànđối diện với anh, lạnh lùng nói: “Ai quan tâm đến anh chứ?”, vừa nói vừa mở máy chiếu. Lư Hạo Tường ở bên này nhìn cô bận bịu, dáng vẻ như cườinhư không, ánh mắt sâu thẳm.
Lát sau, những người có liên quan đã đến đủ, Thẩm Xuân Hiểu mở bản phương án của mình chiếu lên tường.
Ý tưởng về phương án này của Thẩm Xuân Hiểu là trong mấy ngày diễn ra hội chợ triển lãm, sẽ thuê một nơi gần đó và mời một nhóm người mẫu mặc sản phẩm nhãn hiệu mới của công ty để trình diễn thời trang. Đương nhiên,điều quan trọng nhất, phải mời giới truyền thông đến, cũng giống nhưcách mà giám đốc Thị trường của Long Khánh từng làm. Điểm khác biệt là,điều mà Long Khánh chú trọng thúc đẩy là con người, còn cái cô muốn thúc đẩy chính là sản phẩm.
Chỉ cần sản phẩm thu hút được sự chú ý của mọi người, cô tin rằng những công việc tiếp theo sẽ không còn khó khăn nữa.
Thẩm Xuân Hiểu giải thích rất tường tận, từ việc làm thế nào để mời đượcngười mẫu, bố trí địa điểm như thế nào đến việc mời giới truyền thông ra sao, làm thế nào mới tận dụng việc tuyên truyền của giới truyền thôngđể tạo được tiếng vang, tất cả đều vô cùng chi tiết.
Trần Hoa Sinh vừa nghe vừa gật đầu, rõ ràng cũng cảm thấy phương án này khá hay, chi phí không cao nhưng rất có tình khả thi.
Giả Lạc Sơn vì muốn thể hiện con mắt độc đáo của mình nên bắt đầu bới lôngtìm vết, nhưng Thẩm Xuân Hiểu đã có sẵn những dự liệu cho phương án,điều đó thể hiện rõ trong tư duy nhanh nhạy và lời nói rõ ràng, bìnhtĩnh, vì thế ông ta đành im miệng.
Khi mọi người đều đã chấpnhận phương án, bỗng Lư Hạo Tường nói giọng quái gở: “Giám đốc Thẩm, tôi thấy phương án này của cô đúng là khá hay, nhưng những lý luận suôngtrên giấy và hiệu quả thực tế chưa hẳn đã giống nhau, ví dụ như nói sẽnhờ giới truyền thông quảng bá, cô có thể chắc chắn được bao nhiêu phầntrăm? Đừng ở đây để ba hoa khoác lác nữa, đến lúc đó có khi lại chẳng có người nào trong giới truyền thông đến ấy chứ”.
Thẩm Xuân Hiểulạnh lùng nói: “Vấn đề này không cần Giám đốc Lư quan tâm, tôi đã đề raphương án thì đương nhiên có thể đảm bảo rằng sẽ không để xảy ra hiệntượng như anh nói!”.
“Thế thì tốt rồi!”
Trần Hoa Sinhcười nói: “Cứ như thế đi, Giám đốc Thẩm, cô được toàn quyền phụ tráchviệc này, có vấn đề gì cứ báo cáo trực tiếp với tôi!”.
Tổng giám đốc Trần nói như thế nghĩa là đã đồng ‎ý phương án này, hơn nữa còngiao cho cô toàn quyền quyết định. Thẩm Xuân Hiểu nhìn Lư Hạo Tường bằng ánh mắt ngạo mạn, anh chỉ mỉm cười không nói.
Mọi việc đã được quyết định, thuận lợi đúng như tưởng tượng của Thẩm Xuân Hiểu.
Vấn đề hoài nghi của Lư Hạo Tường trong cuộc họp, Thẩm Xuân Hiểu đã sớmnghĩ đến. Vì việc này cô đã gọi điện chò Triệu Yến Minh hai lần, cô biết tuy Triệu Yến Minh hay cười đùa cợt nhả nhưng khi đã bắt tay vào côngviệc thì lúc nào cũng đâu vào đó, có điều, để chắc chắn, cô vẫn gọi điện thêm lần nữa.
Triệu Yến Minh ở đầu dây bên kia cười nói: “Xuân Hiểu, tớ làm việc mà cậu không yên tâm sao?”.
“Đương nhiên là yên tâm, nhưng việc này rất quan trọng với tớ, cho nên tớ hỏi để an tâm hơn một chút!”
Triệu Yến Minh phì cười, nói: “Lại còn yên tâm hơn một chút, bây giờ được rồi chứ! Tớ cũng hiểu tâm trạng của cậu, cậu yên tâm đi, chuyện của cậucũng là chuyện của tớ. Lát nữa tớ sẽ liệt kê cho cậu một danh sách, đếnlúc đó nếu có người nào không tới tham dự, cậu cứ việc hỏi tội tớ. Ngoài ra, việc viết bài đưa tin cậu cứ giao cho tớ, tớ đảm bảo bài viết không chỉ được đăng trên tạp chí chúng tớ mà có thể đăng trên một số tờ báokhác nữa!”.
Thẩm Xuân Hiểu vô cùng vui mừng, Yến Minh đúng làbạn tri kỷ nên mới biết mình muốn gì, bèn cười hi hi nói: “Yến Minh, tớkhông biết phải cảm ơn cậu thế nào đây!”.
“Thật sự sẽ cảm ơn tớsao?” Triệu Yến Minh cười nói: “Rồi cũng sẽ có lúc cậu cảm ơn, yên tâmđi, tớ chẳng làm không công cho cậu đâu!”.
“Không phải cậu lại có âm mưu gì chứ?”
“Đến lúc đó cậu sẽ biết!”
Thẩm Xuân Hiểu cười nói: “Được thôi, ngoài việc kết hôn thay cậu ra, việc gì tớ cũng giúp được!”.
“Không nuốt lời đấy nhé!” Triệu Yến Minh cười ha ha, nói.
“Ừm, không nuốt lời!”
Công việc truyền thông đã giao hết cho Triệu Yến Minh, Thẩm Xuân Hiểu xácđịnh rõ phương hướng, bắt đầu bận bịu liên hệ với người mẫu, địa điểm và mời quan khách.
Lư Hạo Tường vẫn luôn cạnh khóe, chế giễu đối với sự bận bịu của cô.
Trước những lời nhạo báng, giễu cợt ấy, Thẩm Xuân Hiểu càng cẩn thận hơn, cân nhắc từng chi tiết nhỏ, bởi thế mọi việc đều vô cùng hoàn mỹ. Cô nhấtđịnh phải làm cho lần trình diễn thời trang này thành công vang dội, lúc đó mới có thể bịt được miệng thối của Lư Hạo Tường, để anh chàng khôngcoi phụ nữ ra gì kia mở to mắt mà nhìn và thấy được rằng tuy cô ngực lớn nhưng cũng có óc suy nghĩ.
Lư Hạo Tường không để yên cho cô như thế, nhất định vì ban đầu anh ta muốn giúp việc marketing nhưng bị từchối, cho nên mới ôm hận trong lòng, đúng là đồ tiểu nhân.
Dướiánh mắt soi mói của Lư Hạo Tường, ngày tháng cứ chầm chậm trôi, ThẩmXuân Hiểu đã liên hệ được với nhóm người mẫu, bố trí xong địa điểm vàmời hết quan khách.
Thấy mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, côkhông khỏi ngưỡng mộ hiệu quả công việc của mình, mọi người nói, ngườicó thể khích lệ mình nhất không phải là bạn bè, mà là kẻ địch, câu nóinày cũng có phần đúng. Trước sự chế giễu, đả kích của Lư Hạo Tường, tựcô cũng cảm thấy mình hoàn thành khối lượng công việc lớn như thế vớitốc độ chóng mặt.
Nếu không phải vì lúc nào cũng có cặp mắt soimói, lời lẽ sâu cay của một người luôn đả kích như thế, có lẽ mình đã để sót một khâu nào đó. Cộng tác với con người hẹp hòi, ích kỷ ấy thật sựkhiến cô không dám khinh suất trong mọi công việc dù to hay nhỏ. Xét vềmặt nào đó cũng giống như một loại xúc tác vậy.
Đồ tiểu nhân Lư Hạo Tường nhất định sẽ không thể ngờ rằng sự đả kích của anh ta thực sự đang gián tiếp giúp đỡ mình như thế.
Buổi trình diễn thời trang đúng như cô dự liệu, vô cùng thành công, TriệuYến Minh cũng thật giỏi giang, đã lôi kéo được trên dưới một trăm ngườitrong giới truyền thông và đài truyền hình đến. Mười mấy công ty truyềnthông cùng tụ họp, vị trí khách mời không trống chỗ nào, trên hàng ghếđại biểu là các tổng giám đốc của những trung tâm thương mại cùng nhàbán lẻ, Vương Chấn Duy của Hoa Vũ đương nhiên cũng có mặt trong đó. Thẩm Xuân Hiểu vô cùng bận rộn song với kinh nghiệm và sự nhanh nhạy của cô, mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa.
Trần Hoa Sinh rất đỗi hàilòng với việc bố trí sàn diễn và sắp đặt tổng thể, ông mấy lần nhìn Thẩm Xuân Hiểu bằng ánh mắt tán dương.
Những cô người mẫu xuất hiệntrên sàn diễn với các mẫu thiết kế mới nhất, ánh đèn flash của nhữngngười trong giới truyền thông liên tục lóe sáng khiến cho sàn diễn càngthêm sôi động. Vì hội chợ triển lãm ở ngay gần đó, cộng thêm chiến dịchquảng cáo đặc biệt nên số người ở bên hội chợ triển lãm kéo sang khôngít.
Trên truyền hình, báo đài và các tạp chí đều đồng loạt đưatin về buổi trình diễn, nhãn hiệu mới như chiếc khinh khí cầu được bơmđầy hơi, chầm chậm bay lên trời, bay lên mãi. Kết quả tốt hơn nhiều sovới dự kiến.
Thẩm Xuân Hiểu biết, cho dù có tham gia vào hội chợ triển lãm thì cũng chưa chắc gặt hái được kết quả thế này. Khi cô đãgiành được thế chủ động trong tay, diễn biến của sự việc quả nhiên không ai ngờ được, đúng là ông Trời không tuyệt đường sống của ai, tái ôngthất mã, sao biết được đó không phải là phúc chứ?
Sau hôm diễnra buổi trình diễn, trong vòng một tháng, công ty liên tiếp nhận đượcnhững đơn đặt hàng lớn. Vương Chấn Duy của trung tâm Hoa Vũ lần đầu tiên chủ động liên hệ với Thẩm Xuân Hiểu. Về chuyện quầy hàng phục trang màbao nhiêu công ty thời trang hau háu mong đợi, Vương Chấn Duy đã quyếtđịnh sẽ k‎ý hợp đồng với công ty Thẩm Xuân Hiểu, cuối cùng tất cả cũngđược an bài.
Thẩm Xuân Hiểu cầm bản hợp đồng thở phào nhẹ nhõm.Đồ tiểu nhân Lư Hạo Tường tưởng mình hết đường xoay xở, tưởng lần trìnhdiễn thời trang này cũng sẽ công cốc, bây giờ anh ta đã biết xem thườngphụ nữ sẽ có kết cục thế nào rồi đấy!
Trong lễ chúc mừng, Tổnggiám đốc Trần đích thân chúc rượu Thẩm Xuân Hiểu. Thẩm Xuân Hiểu mở màymở mặt, nở nụ cười thắng lợi liếc nhìn Lư Hạo Tường đang đứng cách đókhông xa. Lư Hạo Tường cũng nhìn lại, khóe môi có nét cười mang hàm ‎ýsâu xa rồi nâng ly với cô.
Thẩm Xuân Hiểu nhìn vẻ tươi cười củaanh, thầm nghĩ, con người này quả nhiên vô cùng nham hiểm, dù trong lòng có chán nản thế nào, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
Sự thànhcông trong việc quảng bá nhãn hiệu mới lần này đã giúp cho toàn bộ thành tích của bộ phận Thị trường tăng lên mười mấy phần trăm so với nămngoái. Ánh mắt Tổng giám đốc Trần dành cho Thẩm Xuân Hiểu có sự thânthiết không nói nên lời, ngay cả Giả Lạc Sơn cũng ra sức khen ngợi cô.
Thẩm Xuân Hiểu biết rằng, nếu không có anh chàng Tôi biết cô đang nghĩ gìgợi ‎ý thì mình cũng chẳng thế khai thông tư tưởng mà đạt được thànhtích như thế. Cô lên QQ cảm ơn và muốn hẹn gặp mặt anh, nhưng từ saubuổi tối ấy, cô không thấy anh lên mạng nữa. Rõ ràng anh đã có chủ ‎ýgiúp đỡ cô, song cô lại không biết anh là ai.
Tuy thất vọng nhưng cô cũng không biết phải làm sao.
Dạo này Lư Hạo Tường rất biết điều, không đấu khẩu, cũng chẳng khiêu khích cô nữa.
Đến Cynthia Pub, không ngờ Thẩm Xuân Hiểu lại gặp anh ở đó. Chuyện xảy ralần trước đối với hai người mà nói, chẳng còn là bí mật, nhưng họ khôngnói chuyện nhiều, cho dù gặp nhau trong quán bar thì cũng mỗi người ngồi một bên, chẳng lời chào hỏi, như chưa hề quen biết vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.