Editor: Nhím Beta: Mee - ---- - --------- - --------- Tiết học đầu tiên ở đại học, mọi người đều rất tích cực. Tiêu Xuyên cho rằng hắn tính toán đến sớm, kết quả chờ hắn đi vào phòng học mới phát hiện trong phòng đã mênh mông người, vị trí tốt trong truyền thuyết đều bị người khác chiếm. Cũng may Ngô Bộ Hoa tới sớm đã giúp hắn chiếm chỗ ngồi. "Đây là tiết giảng bài, toàn bộ chuyên ngành đều cần nên người tương đối nhiều." Ngô Bộ Hoa nhếch miệng cười, "Nhưng mà tôi tới đủ sớm, vẫn là cướp được chỗ ngồi tốt." Chỗ ngồi tốt trong miệng Ngô Bộ Hoa là ở hàng phía sau cạnh cửa sổ, vừa không phải hàng cuối cùng dễ chọc đến giáo viên, lại không phải hàng phía trước, rất khó hấp dẫn sự chú ý của thầy cô, cho nên được sinh viên hoan nghênh, chỗ ngồi học kiểu thế này, mọi người đều muốn cướp được vài chỗ. Tiêu Xuyên nói cảm ơn, ngước mắt nhìn phía trước, chú ý tới lương Độc Thu ngồi ở giữa bàn thứ hai, đúng ở vị trí C, lúc này đang nghiêm túc xem sách, hoàn toàn không nhìn ra đôi mắt cười trước lúc ra cửa. Bởi vì học quân sự, Tiêu Xuyên cùng Lương Độc Thu một thời gian không làm, tối hôm qua vất vả lắm mới được ở cùng nhau, tự nhiên phải làm một chút. Hậu quả là hồ nháo đến 3 giờ sáng mới ngủ, xương quai xanh Lương Độc Thu cũng bị Tiêu Xuyên để lại thật nhiều dấu vết, vì vậy sáng nay khi rửa mặt, Lương Độc Thu đứng trước gương nhìn thật lậu. Tiêu Xuyên thấy Lương Độc Thu như vậy thì có chút ngượng ngùng, sợ hắn lăn lộn quá đáng, Lương Độc Thu sẽ không thoải mái, liền dựa lại xoa eo Lương Độc Thu, "Khó chịu?" "Không." Lương Độc Thu dựa sát vào lồng ngực Tiêu Xuyên, vuốt xương quai xanh nói, "Nơi này đều để lại vết." Tiêu Xuyên được tiện nghi còn khoe mẽ, "Lần sau không như vậy nữa." Lương Độc Thu không đồng ý, liếc Tiêu Xuyên một cái, "Không có lần sau." "?" "Em cũng muốn hôn anh." Lương Độc Thu nói xong liền xoay người, cởi bỏ nút áo ngủ, há mồm cắn lên xương quai xanh của Tiêu Xuyên. Lương Độc Thu dùng lực cắn, Tiêu Xuyên đau đến kêu ra tiếng. Giây tiếp theo, Lương Độc Thu thu lực, nhẹ nhàng liếm hôn. Tiêu Xuyên cũng không trốn, tùy ý để Lương Độc Thu để lại dấu vết cho hắn, trong mắt đong đầy ý cười. Ngô Bộ Hoa mở sách, tùy ý lật hai cái, xác nhận không có gì hay liền muốn tìm Tiêu Xuyên nói chuyện phiếm, ai biết được Tiêu ca của hắn nhìn chằm chằm Lương Độc Thu, trong mắt toàn cảm xúc hắn nhìn không hiểu. Ngô Bộ Hoa bối rối, ngay lập tức bị dọa tỉnh. "Tiêu ca, tâm sự chút." Ngô Bộ Hoa cười lên, ra vẻ nhẹ nhàng nói, "Lương đại học bá không phải vẫn luôn vậy sao? Lên học môn gì đều rất nghiêm túc." Tiêu Xuyên nghe được Ngô Bộ Hoa nhắc tới Lương Độc Thu, thu hồi tầm mắt quay sang nhìn hắn, hỏi Ngô Bộ Hoa hỏi một vấn đề không tưởng, "Cậu cảm thấy Lương Độc Thu thế nào?" Đến rồi! Tim Ngô Bộ Hoa treo lơ lửng, bắt đầu phân tích Tiêu Xuyên vì cái gì hỏi hắn như vậy, hơn nữa còn tự hỏi mình nên trả lời thế nào. Làm bạn Tiêu Xuyên, không sợ Lương Độc Thu cũng là bạn hắn, dù sao hắn cũng vô điều kiện đứng cùng phía với Tiêu Xuyên. Vì vậy Ngô Bộ Hoa nghĩ nghĩ, nói, "Thành tích học tập thực sự rất tốt, cái chính là quá cứng nhắc, không biết co duỗi." Tiêu Xuyên không lên tiếng, ánh mắt ý bảo Ngô Bộ Hoa tiếp tục nói. Ngô Bộ Hoa thật ra không biết nên nói cái gì, rốt cuộc hắn với Lương Độc Thu tiếp xúc không nhiều, hơn nữa lấy quan hệ giữa Tiêu Xuyên và Lương Độc Thu, Ngô Bộ Hoa hồi cấp ba cũng không vừa mắt Lương Độc Thu, căn bản không có cách nào khách quan đánh giá. Nhưng Tiêu Xuyên bắt hắn nói, Ngô Bộ Hoa đành phải căng da đầu nói. "Cậu ta rất yếu đi?" Nhìn bóng lưng cao thẳng của Lương Độc Thu, Ngô Bộ Hoa bắt đầu nói bậy, "Cảm giác tôi hai chiêu là có thể xử gọn được." Nếu nói trước đó Tiêu Xuyên chỉ mang ý nghe chuyện vui đùa, Ngô Bộ Hoa vừa nói những lời này xong, Tiêu Xuyên liền trở nên nghiêm túc. Nguyên nhân, thật sự là lời này của Ngô Bộ Hoa quá buồn cười. Lương Độc Thu yếu? Thời cấp ba không kẻ nào địch lại được đấy. Tiêu Xuyên thương hại nhìn Ngô Bộ Hoa một cái, thầm nghĩ may cậu ta không thấy Lương Độc Thu đánh người, bằng không hiện tại khẳng định không nói được lời này. Ngô Bộ Hoa cảm thấy ánh mắt Tiêu Xuyên quái quái, bị hắn nhìn đến sởn tóc gáy, "Sao... làm sao thế?" "Không có gì." Tiêu Xuyên vỗ vỗ vai Ngô Bộ Hoa, thở dài nói, "Học đi." Ngô Bộ Hoa trợn trắng mắt, thầm nghĩ không có việc gì cậu nhìn tôi thế làm gì, làm tôi còn tưởng mình sắp bị đánh. Buổi sáng không cùng nhau đi, đương nhiên buổi trưa Tiêu Xuyên cũng không cùng Lương Độc Thu ăn cơm mà vẫn ở cùng Ngô Bộ Hoa, ở trúc viên ăn cơm xong liền về ký túc xá. Buổi chiều không có tiết, Ngô Bộ Hoa dự định ở ký túc xá ngủ, nhưng Tiêu Xuyên tham gia câu lạc bộ, hai giờ phải đến chỗ họp nên hắn không lên giường ngủ mà ngồi phía dưới chơi điện thoại, đợi đến thời gian liền đi. Lương Độc Thu đã sớm nhắn cho Tiêu Xuyên anh muốn làm cái gì, Tiêu Xuyên biết thời điểm này Lương Độc Thu không có thời gian đến thăm hắn, nhưng thật sự lo lắng Lương Độc Thu bận rộn không nhớ ăn cơm, vì vậy nhắn mấy tin giục Lương Độc Thu ăn cơm. Tiêu Xuyên vốn tưởng sẽ không được hồi âm, nhắn tin xong liền thoát khỏi WeChat, chuẩn bị đợi một lúc rồi gọi cho Lương Độc Thu, ai ngờ thế nhưng Lương Độc Thu trả lời lại. Nhất Giang Thu: Đã biết. Như sợ Tiêu Xuyên không tin, Lương Độc Thu còn chụp ảnh gửi đến, lúc này Tiêu Xuyên mới hoàn toàn yên tâm: Ngoan. Nhất Giang Thu: Em ngoan mà. Tiêu Xuyên trong nháy mắt không tốt, bị Lương Độc Thu đáng yêu chọc cho muốn lập tức hôn anh. Người khác đều nói Lương Độc Thu cao lãnh không dễ tiếp xúc, trên thực tế Lương Độc Thu rất nghe lời, ngoại trừ một số việc, còn lại luôn nghe lời Tiêu Xuyên. Bảo bối như Lương Độc Thu, Tiêu Xuyên che giấu đặc biệt kỹ, sợ bị người khác nhìn thấy Lương Độc Thu khác hoàn toàn như thế. Tiêu Xuyên lòng dạ hẹp hòi, lớn như vậy rồi không đặc biệt để ý cái gì, chỉ có Lương Độc Thu, hắn cực kỳ ích kỷ mà muốn độc chiếm. Nghĩ đến đây, Tiêu Xuyên cảm thấy chua chua ngọt ngọt, muốn tiếp tục cùng Lương Độc Thu nói chuyện phiếm lại sợ quấy rầy anh bận rộn, rối rắm một lúc mới hạ quyết tâm tạm thời không cho Lương Độc Thu nhắn tin. Sau đó hắn phát hiện mình bị kéo vào một nhóm chat. Nhóm chat tên là Party sinh nhật lớn, có bảy người, chủ trì là Ngô Bộ Hoa. Tiêu Xuyên một đầu đầy chấm hỏi, ở nhóm chat đã gửi đi một dấu hỏi chấm, không biết Ngô Bộ Hoa đây là đang làm cái quỷ gì. Ngô Bộ Hoa: Tiêu ca, quốc khánh không phải sinh nhật cậu sao? Anh em muốn cho cậu cái party, rốt cuộc sinh nhật 18 tuổi của cậu là vào năm lớp mười hai, chúng ta không thể tụ tập được, không bằng năm nay bù lại một chút? Đừng nhìn Ngô Bộ Hoa bọn họ gọi Tiêu Xuyên là Tiêu ca, thực tế trong bọn họ chỉ có Tiêu Xuyên là nhỏ tuổi, cho nên hiện tại Ngô Bộ Hoa bọn họ đều thành niên, chỉ có Tiêu Xuyên sinh nhật đuổi kịp lớp 12. Đừng nói đến ra ngoài ăn cơm, lúc ấy thời gian bọn họ tụ tập cũng không có, đến cuối mấy người chỉ có thể đến nhà ăn ăn bữa cơm, quà tặng đều là về sau bù lại. Cũng vì như thế, Ngô Bộ Hoa bọn họ cảm thấy rất có lỗi với Tiêu Xuyên, bởi vì trước đó sinh nhật 18 tuổi của họ đều là chú trọng làm lớn. Nếu không phải Ngô Bộ Hoa nhắc tới việc này, Tiêu Xuyên đều đã quên, rốt cuộc với hắn mà nói thì sinh nhật thật sự không tính là ngày vui sướng gì, những năm trước hắn cũng không thích ăn sinh nhật. 18 tuổi là mốc quan trọng, người nhà bình thường đều sẽ chúc mừng, nhưng Tiêu Xuyên biết tình huống trong nhà mình, hơn nữa lại là lớp 12 nên càng không có ý ăn sinh nhật. Chẳng qua Tiêu Xuyên không có ý, không có nghĩa là người khác không có ý, cho nên không sợ lúc ấy việc học nặng nề làm Tiêu Xuyên không quan tâm đến người khác, sinh nhất 18 tuổi vẫn là ngày trong trí nhớ Tiêu Xuyên không thể quên. Ngày đó Lương Độc Thu cho Tiêu Xuyên một kinh hỉ lớn, cũng là ngày đó, Tiêu Xuyên thật sự xác nhận cả đời này hắn không thể không thích Lương Độc Thu. Lương Độc Thu thật sự rất tốt. - --------- - ---------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]