Editor: Nhím Beta: Mee - ---- - --------- - --------- Tác giả có điều muốn nói: Lương Độc Thu của chúng ta cũng không phải thật sự là - học sinh ba tốt. Lễ đón sinh viên mới kết thúc, Ngô Bộ Hoa cảm thấy hắn có thể đi luyện ninja thần công được rồi, có trời mới biết hơn hai tiếng này hắn ngồi đây thế nào. "Tiêu ca, ăn bữa khuya không?" Ngô Bộ Hoa mệt lòng nói, "Ký túc xá 11 giờ khóa cửa, chúng ta có thời gian ra ngoài dạo một chút." Đại học Tây học quân sự nửa tháng, Ngô Bộ Hoa mỗi ngày đều mệt đến mức lên giường là ngủ, cho nên tới đại học Tây lâu như vậy, hắn còn chưa ngắm cái gì. Lương Độc Thu vừa báo Tiêu Xuyên về nhà trước, anh còn muốn đi thư viện. Tiêu Xuyên nói được, nghe Ngô Bộ Hoa nói lại bận rộn lo lắng nhắn WeChat hỏi Lương Độc Thu muốn ăn gì để hắn mang về. Lương Độc Thu đại khái đang vội, không trả lời Tiêu Xuyên. "Đi thôi." Tiêu Xuyên cất điện thoại, cùng Ngô Bộ Hoa ra khỏi trường, "Đêm nay tôi không về ký túc xá, nếu có bị hỏi, cậu hỗ trợ một chút." Năm nhất bị quản nghiêm, không chỉ không cho ngủ trọ ngoài trường, nếu đêm không về ngủ còn bị thầy phụ đạo mời đến uống trà. "Không phải chứ?" Ngô Bộ Hoa không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt quái dị, "Mới học quân sự xong, cậu phải dọn khỏi ký túc xá luôn sao?" "..." Tiêu Xuyên lười cùng Ngô Bộ Hoa nói tiếp, nhìn thấy ven đường bán dưa hấu liền lập tức đi qua chọn, tính toán mua quả ngọt chút mang về. Lương Độc Thu thích ăn dưa hấu, đặc biệt là dưa ướp lạnh. Vừa vặn lúc này Lương Độc Thu chưa về, hắn còn có thể đem dưa đi làm lạnh. Ngô Bộ Hoa bị Tiêu Xuyên gợi lên tính tò mò, nhìn Tiêu Xuyên đến mua dưa hấu càng nhíu chặt mày không rõ. "Cậu rõ ràng không thích ăn dưa hấu, như thế nào mỗi năm đến hè đều phải mua nhiều dưa vậy?" Ngô Bộ Hoa nhớ tới chuyện này hồi cấp ba, khuyên nhủ, "Hiện tại Trác tử bọn họ không ở đây, dưa hấu ăn không hết cũng không có người ăn giúp." Ý là muốn Tiêu Xuyên mua ít một chút. Nhưng mà Tiêu Xuyên nghe vậy lại cười lạnh, hỏi ngược lại, "Cậu thì biết gì?" Ngô Bộ Hoa xác thật không hiểu, cho nên lựa chọn trầm mặc. Theo như lời Ngô Bộ Hoa, Tiêu Xuyên mỗi năm đến hè đều mua đặc biệt nhiều dưa hấu, chỉ là mỗi lần đều không thể ăn hết, cuối cùng một hộp dưa kia đều vào bụng Trần Trác và những người khác. Nhưng Ngô Bộ Hoa không biết, Tiêu Xuyên sau khi lấy ruột dưa hấu, sẽ đem miếng dưa hấu chính giữa cắt vào hộp, lại nhắn WeChat cho người kia đến lấy dưa hấu ăn. Phần còn lại được cắt thành nhiều miếng cho Trần Trác bọn họ ăn. Ngô Bộ Hoa chờ Tiêu Xuyên trả tiền xong mới đi lại, chỉ là lần này hắn không tiếp tục đề tài vừa rồi mà nói đến Lương Độc Thu. "Tiêu ca, cậu nói đây là cái nghiệt duyên gì?" Ngô Bộ Hoa thở dài, "Chúng ta như thế nào lại ở một lớp cùng Lương Độc Thu?" Ngô Bộ Hoa kỳ thật bội phục Lương Độc Thu, vì thành tích anh thực sự quá tốt, Ngô Bộ Hoa năm lớp 10 còn nghĩ sẽ vượt qua Lương Độc Thu, chỉ là hắn nỗ lực một học kỳ cũng chưa thi vượt Lương Độc Thu, về sau liền nhận mệnh. "Ai biết?" Tiêu Xuyên hừ một tiếng, nghe đến Lương Độc Thu thì khó chịu, "Cậu ấy còn không thể nhằm vào tôi?" Ngô Bộ Hoa sợ khơi mào mâu thuẫn, nghe được Tiêu Xuyên nói như vậy cũng không dám nhắc lại, sợ Tiêu Xuyên nhớ đến mấy chuyện cũ hồi cấp ba liền đi tìm Lương Độc Thu gây phiền toái. Đại học không thể so với cấp ba, Ngô Bộ Hoa không muốn Tiêu Xuyên cùng Lương Độc Thu giằng co, rốt cuộc với gương mặt kia của Lương Độc Thu, hai người bọn họ muốn phạm tội, trường học có khả năng đều trực tiếp cho răng Tiêu Xuyên gây chuyện. Tiêu Xuyên hồi cấp ba ăn không ít khổ trong phương diện này, đại học cũng không nên giẫm lại vết xe đổ. Ngô Bộ Hoa bị dọa sợ tự nhiên không biết, Tiêu Xuyên giây trước mặt không biểu tình, sau khi hắn quay đầu nhếch khóe miệng trả lời tin nhắn. Tiêu ca của mày: Ngô Bộ Hoa sợ anh nhằm vào em. Nhất Giang Thu:? Nhất Giang Thu: Cậu ta sao vậy? Tiêu ca của mày: Cậu ta cho rằng cấp ba anh bị chủ nhiệm gọi lên văn phòng đều là em giở trò, vì em là trò ngoan, khẳng định không quen nhìn loại như anh gây chuyện. Nhất Giang Thu:... Tiêu Xuyên bị Lương Độc Thu chọc cười, đánh chữ: Cho nên cậu ta nhất định không biết anh thoát thân được lần đó là vì em đến rồi. Nhất Giang Thu: Đừng lắm lời.jpg Tiêu ca của mày: Không lắm lời, chỉ là... Nhất Giang Thu: Chỉ là cái gì? Tiêu ca của mày: Rất nhớ em đó bà xã, làm sao đây.jpg Tiêu Xuyên đợi vài phút vẫn không chờ được hồi âm của Lương Độc Thu, liền cho rằng Lương Độc Thu bị hắn nói đến ngại, cười cười cất điện thoại đi. Ai biết hắn chưa kịp tắt màn hình, Lương Độc Thu đã trả lời lại. Lương Độc Thu gửi tin thoại. Ngô Bộ Hoa ở quán đồ nướng cùng ông chủ trò chuyện, Tiêu Xuyên cách cậu ta khá xa, chỉ cần tiếng nhỏ một chút, Ngô Bộ Hoa sẽ không nghe rõ giọng nói cùng nội dung. Vậy nên Tiêu Xuyên chỉnh âm lượng, đem điện thoại đặt cạnh tai. Giây tiếp theo giọng Lương Độc Thu mang ý cười thông qua di động truyền tới tai Tiêu Xuyên, "Chờ, em sẽ quay lại sớm." Một tin thoại nói xong lập tức đến cái thứ hai, "Em cũng nhớ anh." Tiêu Xuyên cười lên, cảm thấy bản thân vừa nãy nghĩ sai rồi, Lương Độc Thu của hắn dám trốn học tới cứu người, như thế nào lại dễ bị ngại ngùng? - --------- - ---------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]