"Ăn cánh gà." Mạc Nhiên gắp cho Lê Mộc một cái cánh, vừa rót rượu vừa đưa khăn tay, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu ân cần, bình thường Lê Mộc hay được Mạc Nhiên chăm sóc, nên không thấy có gì, thế nhưng... Đến khi Phương Hi Hàm hắng giọng lần thứ ba, Mạc Nhiên mới dời ánh mắt đến người Phương Hi Hàm hoàn toàn, sau đó cúi đầu tự ăn. "Cậu không cần lo cho mình, mình tự ăn được." Lê Mộc nhích ghế, giữ khoảng cách với Mạc Nhiên. Vốn chỗ rất rộng, nhưng thêm hai người thì có hơi chen chúc, Ngả Hi ngồi bên cạnh Phương Hi Hàm, đối diện Lê Mộc. Lê Mộc sốt ruột nhìn, Ngả Hi cô rụt rè như vậy làm gì, nhóm người này không ai dè dặt, hơn nữa Phương tổng cũng nói, thời gian nghỉ ngơi không có cấp trên cấp dưới chỉ có bạn bè, đơn giản là càn quét hết thịt nướng, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết. "Tiểu Mộc... Tiểu Mộc?" Lê Mộc nháy mắt với Ngả Hi, ý bảo cô nhanh gắp miếng thịt nàng vừa cắt, cũng không để ý Mạc Nhiên đang gọi nàng. Ngả Hi cũng không có rụt rè, chỉ là nhìn thịt nhiều dầu mỡ, tối ăn không tốt lắm. "Tiểu Mộc..." Mạc Nhiên không nói gì, có hơi xấu hổ. Lê Mộc vẫn không nghe. Mắt Phương Hi Hàm sáng như đuốc, liếc mắt là nhìn ra tâm tư của Lê Mộc để ở đâu, Lê Mộc đang nháy mắt ra hiệu với Ngả Hi đang ngồi cạnh cô, chưa từng rảnh rỗi để quan tâm Mạc Nhiên. Nhìn Tiểu Mạc bị ghẻ lạnh, tâm trạng Phương Hi Hàm lại tốt lên, vừa uống rượu vừa cười. Dưới chỉ thị bằng ánh mắt của Lê Mộc, Ngả Hi gắp một miếng thịt vai bò, đang chuẩn bị chấm tương. "Cô đừng chấm cái đó!" Đột nhiên Lê Mộc la một câu, có thể nói là kích động, không chỉ làm Mạc Nhiên ngồi bên cạnh hoảng sợ, còn hấp dẫn ánh mắt khó hiểu của một đám người, Lê Mộc nhanh chóng bổ sung xưng hô: "Giám đốc Ngả..." Tay Ngả Hi dừng lại, sau khi được Lê Mộc nhắc mới phát hiện tương định chấm có tỏi và hành, cá nhân cô không thích mùi này, nhưng Lê Mộc làm như vậy, người không biết còn tưởng rằng Ngả Hi đã chấm rồi. Lê Mộc đứng dậy đi nơi khác, tự đi pha tương, tiện tay lấy một cái dĩa cho Ngả Hi, lúc trở lại phát hiện... Phương tổng đã ngồi chỗ của nàng, "Lê Mộc, chúng ta đổi chỗ." "A? Vâng..." Boss nói phải đổi, nàng sao có thể không đồng ý, vì vậy Lê Mộc chen ngồi xuống cạnh Ngả Hi, sau đó đem tương mới pha đưa cho cô, "Cô chấm cái này ăn." Lê Mộc cầm một lá xà lách xanh nhạt, để lên lòng bàn tay, thêm một miếng thịt ba chỉ, bôi một ít tương thịt nướng, lại đắp thêm một miếng đậu hũ, cuộn tròn. Đối với chuyện ăn uống, không biết Lê Mộc nghiêm túc hơn công việc bao nhiêu lần. "Cho cô." Thừa dịp mọi người lo ăn thịt, Lê Mộc lẳng lặng đưa cuốn thịt cho Ngả Hi, còn dùng cùi chỏ chọt cô để cô nhận, "Tôi mới rửa tay!" "Cô không ăn sao?" Ngả Hi vốn không muốn ăn, thế nhưng mùi thịt nướng rất thơm, không phải cô không thích ăn, chỉ vì duy trì vóc dáng, kiềm chế tốt hơn người bình thường. Có thịt ăn, Lê Mộc chẳng muốn ăn lá cây, nàng luôn luôn khinh bỉ thịt cuốn rau, như vậy sao có thể nếm hết vị của thịt, nhưng nàng nghĩ Ngả Hi sẽ thích ăn như thế này, "Cô yên tâm ăn đi, không tăng thêm bao nhiêu thịt, cùng lắm thì tôi giảm cân với cô." Cắn một cái mùi thịt tràn ngập khoang miệng, rau xà lách và đậu hũ đều có thể át mùi mỡ, hơn nữa trung hòa với thịt ba chỉ nướng, là khẩu vị nhạt mà Ngả Hi thích. "Ngon không?" "Tạm được." Ngả Hi nói tạm được, thực ra đã đạt tới mức độ ngon, theo tính tình của cô chắc chắn không có khả năng nói theo kiểu "rất ngon". Lê Mộc lột một con tôm to, sau đó vô ý "ném vào" dĩa của Ngả Hi. "Tôi không ăn." "Không thuốc chết cô!" Lê Mộc còn chưa biết đối diện có hai ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú nàng. Mạc Nhiên uống rượu, cũng không ăn gì, thấy Lê Mộc lột tôm cho Ngả Hi, nào có ý định há mồm ăn thịt, lại nghĩ đến tấm ảnh mà Hồ Tiểu Uyển gửi cho cô... Lê Mộc thực sự thích cô gái này? Vì khi Lê Mộc gặp được người mình có cảm tình, thì thích đem đồ cho người ta ăn, trước đây cũng vậy. "Thế nào, thấy tình nhân trong mộng mờ ám với cô gái khác, ghen tị?" Phương Hi Hàm nói vào tai Mạc Nhiên, "Tôi thấy hai người họ rất xứng đôi." "Cô là les, nhìn cả thế giới cũng giống vậy." Mạc Nhiên lạnh lùng hừ, nhưng theo hiểu biết về Lê Mộc, lần này hình như có dấu hiệu rung động. "Đầu gỗ kia của em, nhất định là cong... còn Ngả Hi, tôi không rõ lắm..." Phương Hi Hàm nâng ly rượu che nửa mặt, len lén bình luận với Mạc Nhiên về hai người đối diện, "Nhưng có thể khẳng định đầu gỗ của em, có ý với Ngả Hi." Phương Hi Hàm chuyển đề tài, một tay hung hăn nhéo bắp đùi Mạc Nhiên, không chút lưu tình, kề tai nói nhỏ: "Em nhìn người ta đi, vừa gắp thịt lại vừa lột tôm, tôi là bạn gái em, em đối xử với tôi như vậy?" Mạc Nhiên:... Ăn uống xong, uống chút rượu, tâm sự, tiện thể chơi trò chơi... Vốn là khi tiệc tùng hay chơi một số trò, rất nhàm chán, Lê Mộc nghĩ nguyên nhân là do nàng thường thua, thua thì bị phạt, phạt thì không thể thiếu nói thật hoặc mạo hiểm, đến lúc đó phải trả lời chuyện vớ vẩn hay làm trò gì đó. So với uống rượu chơi trò, Lê Mộc muốn đi bộ tiêu thức ăn hơn. Thế nhưng Phương tổng nhiệt tình dâng cao, cô nói một tiếng, dù đồng ý hay không, cũng phải ở lại chơi trò với cô, ai kêu người ta là sếp giữ lương làm gì, Lê Mộc ngoan ngoãn ngồi xuống. Quả nhiên là chơi nói thật và mạo hiểm, Lê Mộc không hiểu tại sao các cô gái lại chơi trò cũ rích này. "Cô đã từng quen bao nhiêu người bạn trai?" Vừa bắt đầu thường hỏi mấy chuyện bình thường trong sáng, càng về sau càng đen tối hơn, hơn nữa mọi người ngồi ở đây đều là nữ, một đám con gái ngồi chung đen tối đến mức nào, có thể tự tưởng tượng. Nhìn người khác bị phạt còn vui, nhưng Lê Mộc vẫn như đang trượt trên băng mỏng, phong thủy luân phiên thay đổi, không chừng vòng tiếp theo sẽ thua... Nghe các cô hỏi vấn đề ngày càng hướng sang màu đen, nếu bị phát hiện hai mươi lăm tuổi vẫn còn nụ hôn đầu, chưa có mối tình vắt vai, vậy không phải sẽ bị người khác cười rụng răng, trong bụng Lê Mộc còn tốt... Phong thủy luân chuyển... bây giờ chuyển đến Ngả Hi, Lê Mộc thở dài nhẹ nhõm, còn an toàn được một vòng. "Nói thật hay mạo hiểm?" Phương Hi Hàm chơi còn hăng hái hơn người khác, không dễ dàng bắt được Ngả Hi, dĩ nhiên phải nắm chặt thời cơ. Ngả Hi suy nghĩ một chút, "Nói thật đi." Nghe vấn đề mọi người vừa hỏi, đơn giản là chuyện tình sử, coi như Ngả Hi đã chuẩn bị tâm lý. Bình thường nhìn giám đốc Ngả nghiêm trang, nếu để người đứng đắn trả lời vấn đề không đứng đắn, nghĩ thôi đã thấy cảm giác tương phản rất thú vị, Phương Hi Hàm nhướng mày với Ngả Hi, "Giám đốc Ngả, cô phải nói thật nha ——" "Ừ." Tuy rằng câu hỏi có hơi đen tối, nhưng tốt xấu cũng theo quỹ đạo nghiêm túc, bây giờ câu hỏi của Ngả Hi do đích thân Phương tổng hỏi, vừa nói ra mọi người hít một hơi. "Lần cuối cùng giám đốc Ngả lên giường là khi nào, thích tư thế nào nhất?" Phương Hi Hàm rất tò mò, hơn nữa rất muốn nghe được đáp áp từ miệng Ngả Hi. Lúc nghe được tư thế, mọi người: Wow~~ Ngoại trừ Lê Mộc, Lê Mộc nghẹn họng nhìn trân trối, bỗng dưng đổi sang mức độ cao... làm nàng không kịp đề phòng. Phương Hi Hàm lại có thể làm trò hỏi chuyện này trước mặt cấp dưới, chơi thật phóng khoáng, Ngả Hi cũng không lường trước được Phương Hi Hàm sẽ hỏi vấn đề này, dù không biểu hiện ra ngoài, nhưng lòng vẫn có chút xấu hổ, đáng lẽ hôm nay không nên nghe theo Lê Mộc, đến đây giao du với kẻ xấu. Lê Mộc cũng đồ mồ hôi thay Ngả Hi, chuyện này nghe thế nào cũng thấy xấu hổ, làm sao trả lời? "Phương tổng, đây là hai vấn đề." Thái độ của giám đốc Ngả thật là nghiêm túc, Phương Hi Hàm không có cách, quy tắc của trò chơi chỉ có thể hỏi một vấn đề, do Phương Hi Hàm quá hưng phấn, vì vậy nói: "Vậy cô chọn một cái đi? Còn vấn đề kia để cho người tiếp theo." Ngả Hi từ tốn nói một câu: "Hai năm trước." Không ai kịp phản ứng, bởi vì khái niệm hai năm trước là chuyện quá xa vời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]