*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
86.
Lục Phong cười ngượng một chút rời khỏi phòng Du Am, một tay xách theo túi của mình, gãi gãi đầu, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Cậu sao không nói sớm, tôi cũng không biết......"
Du Am căn bản không nghĩ tới Lục Phong sẽ như vậy xem như ở nhà, hận không thể đem lời nói thốt ra nhét trở lại trong bụng, nhưng hiện tại không có biện pháp, hắn đành phải đi qua, dẫn Lục Phong tới một căn phòng khác, đẩy cửa ra cho cậu xem. Cùng phòng ngủ của Du Am không khác biệt lắm về độ lớn, bên trong đồ vật không nhiều lắm, hơi trống, nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ, bộ đồ giường gọn gàng sạch sẽ, nhìn qua là biết chính là vừa mới đổi.
Du Am: "Đây là một căn phòng cũ, lâu rồi không dùng tới, tôi cố ý thông qua gió, hẳn là trong phòng không có mùi gì."
Lục Phong còn đang hối hận vì vừa rồi quá lỗ mãng, lại nói, phòng này sạch sẽ thoải mái, cậu còn có ý kiến gì nữa, nhỏ giọng nói "Cảm ơn", đem đồ của mình vào bố trí trong phòng. Du Am đi ra ngoài, giúp cậu đóng cửa, Lục Phong ngồi ở mép giường, khuỷu tay để trên đầu gồi, tay che lại mặt.
Quá mất mặt.
Cậu nhanh chóng đem sự xấu hổ vứt ra sau đầu, đứng lên nhìn nhìn căn phòng nho nhỏ này. Căn phòng này lâu rồi không có người ở, dấu viết của năm tháng đặc biệt rõ ràng, phía sau cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-thu-mot-mat-mot-con-bien-thanh-meo-con-ma-toi-muon-thien-no/1170664/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.