39.
Lục Phong bị cảm cả người đều mơ hồ, không biết như thế nào mà đáp ứng Du Am, có lẽ đã làm mèo con của hắn, cảm thấy nhà hắn cũng không phải nơi xa lạ, lúc nhận ra thì đã đi theo hắn rồi. Lên xe bus, cậu đứng không vững, cả người đều mềm nhũn, đầu giống như bị nhét đầy bông, nghe cái gì cũng như cách một lớp, cả người đều trì độn.
Cậu ngồi trên ghế, Du Am bắt lấy tay vịn ghế, đứng bên cạnh cậu, theo xe bus xốc nảy, cả người cậu giống như bị xào trong nồi đồ ăn, đảo tới đảo lui, tỉnh tỉnh mê mê, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.
"...... Tới rồi."
Du Am nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, Lục Phong còn buồn ngủ vẫn tỉnh lại, phát hiện bản thân không dựa vào cửa kính xe ngủ, mà dựa vào đùi của Du Am, cậu vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ không có việc gì phát sinh.
Lục Phong đi theo phía sau Du Am, Du Am thường quay đầu liếc cậu một cái, sợ cậu nửa đường ngất xỉu.
Tiểu khu không tính là mới, hầu hết những tòa nhà đều cũ, sau này thang máy được lắp đặt, nhà của Du Am ở lầu bảy, còn chưa mở cửa, cách một cánh cửa nghe được tiếng mèo, "Meo meo meo" kêu không ngừng, tiếng kêu rất dính người, ai nghe được thì trái tim đều tan chảy. Cả người Lục Phong đột nhiên thanh tỉnh, như thể cảm mạo đã giảm một nửa.
Thật kỳ quái, bảo bối giả muốn cùng bảo bối thật gặp mặt.
Du Am mở cửa, cho Lục Phong đi vào trước. Cậu vừa bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-thu-mot-mat-mot-con-bien-thanh-meo-con-ma-toi-muon-thien-no/1170649/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.