Thành Đông sáng sớm đã nổi lên một trận mây mù, bầu trời xám xịt âm u, nhưng khí trời vẫn hầm bí, oi bức khiến không gian cũng vì thế mà trở nên não nề vô tận.
Bạch Hạo Thiên sau khi đưa Huyền Đông Trạch ra khỏi cửa thì đứng ngẩn người thật lâu mới trở vào trong.
Hôm nay anh cũng không như thường lệ sửa soạn đưa Đông Đông đến vườn trẻ đồng thời đến chỗ làm của bản thân mà lại lôi chiếc va ly cất trong góc tủ ra bắt đầu thu dọn quần áo. Vật dụng thường ngày của hai cha con không nhiều, phần lớn đều là đồ Huyền Đông Trạch mua cho, anh chỉ chọn ra vài bộ mang đi, lần này bỏ trốn quá gấp gáp, Bạch Hạo Thiên cũng không định mang theo quá nhiều đồ đạc.
Đông Đông ngồi ở một góc chăm chú nhìn baba bé thu dọn quần áo, bé mím chặt môi, hốc mắt hơi hồng lên.
"Baba, chúng ta thật sự phải đi sao?"
Bạch Hạo Thiên chỉ im lặng không trả lời bé, anh là đang kìm chế chỉ sợ mình mở miệng thì cảm xúc lại lấn át lí trí, vì không phải riêng gì Đông Đông anh cũng không muốn rời khỏi chỗ này.
Nhưng bé con không biết đoán nội tâm người lớn, Đông Đông lại hỏi tiếp:
"Baba nếu chú Đông Trạch trở về không nhìn thấy chúng ta nữa có phải chú ấy sẽ rất buồn không?"
Lần này Bạch Hạo Thiên cũng không trả lời bé, chỉ là động tác thu dọn cũng đột ngột dừng lại, sống mũi cay cay, trong phút chốc ấy Bạch Hạo Thiên không kềm chế được mà bưng mặt khóc, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-thu-dung-hong-tron/218119/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.