Chương trước
Chương sau
Tử Kỳ mỉm cười –“Em yên tâm, chỉ là hù dọa cô ta một chút sau đó thả cô ta đi thôi, anh đảm bảo cô ta sẽ không mất một iếng thịt nào hết”

Nghe được lời của hắn Hàn Dương yên tâm, nàng không muốn vì chuyện của mình mà có người gặp chuyện không hay. –“Em tin anh”

-“Chúng ta đến một nơi đi” – Nói xong, hắn đứng dậy nắm tay nàng đi ra.

Hàn Dương tò mò vừa đi vừa hỏi –“Đi đâu?”

-“Đến nơi em sẽ biết”

Hai người đi đến một công viên nhỏ, lúc này sắc trời cũng đã ngả về tây.

-“Em còn nhớ đây là nơi nào không?” – Lý Tử Kỳ hỏi.

Hàn Dương ngạc nhiên, không ngờ hắn vẫn còn nhớ nơi này, đây là nơi chứng kiến nụ hôn đầu tiên của bọn họ -“Nhớ” Nàng vui mừng kéo tay hắn đi về phía chiếc ghế đá hai người đã từng ngồi, sau đó ngồi xuống.

-“Đây chính là nơi chúng ta thổ lộ với nhau, sao em lại không nhớ được chứ.”

-“Ra là em vẫn nhớ, anh vẫn nghĩ sau khi em đi em sẽ quên hết mọi chuyện giữa hai chúng ta” –Ánh mắt của hắn có chút ưu thương khi nhớ lại quãng thời gian khó khăn kia-“Lúc đó anh không biết tại sao em rời đi đột ngột như vậy, trong suốt một tháng đầu tiên khi em rời đi, ngày nào anh cũng đứng trước cửa nhà em chờ bố em ra để hỏi cách liên lạc với em, nhưng bố em quả là một người cứng rắn, cho dù anh cầu xin cách nào đi chăng nữa bố em cũng không tiết lộ một câu. Lúc đó anh nghĩ anh điên mất, cũng rất hận em, hận em vô tình lãnh huyết rời bỏ anh, năm đó anh sa sút bỏ bê việc học, nhưng em biết đó, cho dù anh không học đi chăng nữa thì những bài thi kia vẫn không làm gì được anh, anh quả thật muốn cười mà cười không được. Rồi sau đó, anh nghĩ vì em mà sa đọa như vậy thì thật không xứng, vì thế anh quyết định quên em, muốn gạt bỏ cái tên Hàn Dương ra khỏi thế giới của anh, anh bắt đầu chăm chỉ học tập, cố gắng trong khoảng thời gian nhanh nhất đi làm, tiếp nhận công ty của ba anh.” Hắn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Hàn Dương đã thấy nàng rơi lệ, vì thế nâng tay lên, giúp nàng lau đi –“Đứa ngốc, khóc gì chứ, không phải anh vẫn sống rất tốt đây sao, nếu có thời gian cảm thấy có lỗi với anh thì hãy giành thời gian đó yêu anh nhiều hơn đi.”

Hàn Dương cúi mặt,lau đi nước mắt-“Sau này em sẽ yêu anh thật nhiều, dù chuyện gì xảy ra em cũng sẽ tin tưởng anh” sau đó ôm lấy hắn –“Anh kể tiếp đi, em muốn nghe những gì anh đã trải qua.”

Hai người cứ thế ôm nhau kể cho nhau nghe những gì đã xảy ra trong cuộc sống của nhau.

Đột nhiên, Tử Kỳ xoay người ngồi đối diện với Hàn Dương, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng –“Tiểu Dương, chúng ta đã lãng phí thời gian sáu năm, anh không muốn tiếp tục như vậy nữa, em có bằng lòng lấy anh không?”

Hàn Dương vừa cảm động vừa buồn cười, nào có ai cầu hôn như anh ấy –“Anh cầu hôn em mà không có nhẫn, không có hoa, không có một căn phòng tràn đầy âm nhạc lãng mạn sao? Em không đồng ý”

Lý Tử Kỳ không vì thế mà buồn, ngược lại còn rất vui –“Có nghĩa là chỉ cần có những thứ kia là em sẽ đồng ý lấy anh?”

Hàn Dương làm ra vẻ suy nghĩ một chút sau đó nói –“Vậy để khi nào có những thứ đó rồi em sẽ suy nghĩ xem có nên gả cho anh không”

-“Không cho em suy nghĩ, đến lúc đó anh chỉ nhận câu trả lời là “em đồng ý”” sau đó hắn ôm lấy nàng, cúi đầu trao cho nàng một nụ hôn bá đạo tuyên bố quyết tâm của hắn mà không mất đi ôn nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.