Tử Kỳ mỉm cười –“Em yên tâm, chỉ là hù dọa cô ta một chút sau đó thả cô ta đi thôi, anh đảm bảo cô ta sẽ không mất một iếng thịt nào hết”
Nghe được lời của hắn Hàn Dương yên tâm, nàng không muốn vì chuyện của mình mà có người gặp chuyện không hay. –“Em tin anh”
-“Chúng ta đến một nơi đi” – Nói xong, hắn đứng dậy nắm tay nàng đi ra.
Hàn Dương tò mò vừa đi vừa hỏi –“Đi đâu?”
-“Đến nơi em sẽ biết”
Hai người đi đến một công viên nhỏ, lúc này sắc trời cũng đã ngả về tây.
-“Em còn nhớ đây là nơi nào không?” – Lý Tử Kỳ hỏi.
Hàn Dương ngạc nhiên, không ngờ hắn vẫn còn nhớ nơi này, đây là nơi chứng kiến nụ hôn đầu tiên của bọn họ -“Nhớ” Nàng vui mừng kéo tay hắn đi về phía chiếc ghế đá hai người đã từng ngồi, sau đó ngồi xuống.
-“Đây chính là nơi chúng ta thổ lộ với nhau, sao em lại không nhớ được chứ.”
-“Ra là em vẫn nhớ, anh vẫn nghĩ sau khi em đi em sẽ quên hết mọi chuyện giữa hai chúng ta” –Ánh mắt của hắn có chút ưu thương khi nhớ lại quãng thời gian khó khăn kia-“Lúc đó anh không biết tại sao em rời đi đột ngột như vậy, trong suốt một tháng đầu tiên khi em rời đi, ngày nào anh cũng đứng trước cửa nhà em chờ bố em ra để hỏi cách liên lạc với em, nhưng bố em quả là một người cứng rắn, cho dù anh cầu xin cách nào đi chăng nữa bố em cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-thu-cua-dai-ca/2096446/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.