Chương trước
Chương sau
Nghe thấy con gái muốn đi du học, ông Hàn Phong cũng giật mình, cô con gái của ông từ nhỏ đến giờ chưa từng rời xa gia đình một thời gian dài, mỗi khi dời đi đâu lâu là lại chạy về trước thời gian, vậy mà hôm nay lại lên tiếng đòi đi du học, chuyện xảy ra này thật sự đả kích cô bé quá lớn –“ Tiểu Dương à, con có biết đi du học thì bao lâu sẽ không gặp được ba không? Từ nhỏ đến giờ con có bao giờ chịu xa nhà lâu đâu”

-“ Con biết ba à, nhưng bây giờ con lớn rồi, con cũng dần tập thói quen sống tự lập, con cũng không thể mãi dựa vào ba được, một ngày nào đó ba già rồi thì con sẽ phải là một chỗ dựa vững chắc cho ba” – Hàn Dương nêu lên suy nghĩ của mình.

Nhận thấy con gái nói có điểm thuyết phục, ông Hàn Phong cũng cảm động, con gái ông quả thật lớn rồi, đã biết suy nghĩ cho ba.-“ Vậy con muốn đi đâu học? Nếu muốn đi thật thì hôm nay ba sẽ đến trường con xin làm thủ tục.”

-“ Con muốn đi Mỹ, ở đó con cũng có một người bạn, hết năm nay người đó sẽ quay trở về Mỹ học.”

-“ Được rồi, ba sẽ làm theo ý con.”

-“ Con còn có một chuyện nữa, nếu có người nào tên Tử Kỳ, hay bất kì ai đó hỏi con đi đâu, ba cũng đừng cho họ biết rằng con sang Mỹ”

Ông Hàn Phong đồng ý.

Sau đó Hàn Dương cũng thông báo cho Hạo Trung , Hạo Trung sau khi biết được rất vui, bởi vì như thế thì hắn và Hàn Dương sẽ có cơ hội đến với nhau, vì vậy hắn cũng quyết định trở về Mỹ ngay cùng Hàn Dương.

Hàn Dương chuẩn bị mọi thứ xong, thay đổi số điện thoại, lên đường sang Mỹ.

Trước khi lên máy bay, hai cha con từ biệt nhau, Hàn Dương rơi nước mắt, ngoảnh lại nhìn phía sau một lần nữa, trong lòng thầm chúc hai người kia luôn hạnh phúc.

Sau đó cùng Hạo Trung lên máy bay rời đi.

Tử kỳ đột nhiên không gọi được cho Hàn Dương, trong lòng liền cảm thấy có chuyện gì đó bất ổn, vì thế quyết định đi vào nhà Hàn Dương hỏi cho rõ mọi việc. Câu trả lời mà hắn nhận được là Hàn Dương đã đi du học, hỏi đi đâu thì không ai trả lời. Hắn phẫn nộ, đau xót ra về. Mấy ngày sau đó mới đi học, Tử Kỳ đẹp trai trước kia nay tiều tụy như một kẻ mất hồn. Triệu Phong sau khi biết chuyện cũng thầm oán Hàn Dương, tại sao cô ta có thể rời đi mà không hề nói một câu, để cho Tử Kỳ một lần nữa tổn thương sâu sắc. Vì thế quyết định sang hỏi cô bạn thân nhất của Hàn Dương- Thái Y. Thật ra thì Thái Y cũng không hề biết gì nhiều hơn Tử Kỳ và Triệu Phong , nhưng sau khi nói chuyện với Triệu Phong thì nàng nhớ ra, một ngày trước khi Hàn Dương nghỉ, Thu Mai có hẹn Hàn Dương gặp mặt, nhưng nội dung cụ thể ra sao thì nàng không biết. Thấy Thái Y nói vậy, Triệu Phong liền chạy về báo cho Tử Kỳ.

Tử kỳ như người chết đuối vớ được phao, liền đi tìm Thu Mai hỏi cho ra lẽ. Kết quả là cô ta kể cho hắn nghe đầy đủ mọi việc, còn nói Hàn Dương thật là ngu ngốc, còn mắng Tử Kỳ cũng ngu ngốc rồi sau đó cười khoái trá bỏ đi, cô ta cũng xin chuyển trường, không ai biết cô ta đi đâu.

Sau khi rõ ràng mọi chuyện, Tử Kỳ không còn tức giận nhiều như trước nữa, mà trong lòng thầm mắng Hàn Dương, tại sao nàng không chịu hỏi hắn mọi chuyện cho ra lẽ, tại sao vội vàng ra đi, để lại hắn một mình cô đơn chốn này. Nhưng hắn cũng tin tưởng rằng một ngày nào đó nàng sẽ trở về, lúc đó hắn sẽ bắt nàng chịu phạt vì việc ra đi không nói, hắn sẽ bắt nàng cả đời bên cạnh hắn, không cho rời đi một bước.

Sáu năm sau, tại đại học S , Mỹ.

Trong sân trường có một cô gái người châu Á , mái tóc đen dài óng được buông sõa tự nhiên, trên mắt đeo một chiếc kính to, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nàng. Cô gái đang ngồi đọcc sách trên một hàng ghế đá dưới một tán cây tươi mát. Cô đọc rất chăm chú, không hề để ý mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Đột nhiên có tiếng người gọi từ xa.

-“ Hàn Dương, Hàn Dương” – âm thanh của một người con trai vang lên.

Hàn Dương ngẩng đầu lên thầy Hạo Trung đang i đến bên mình, mấy năm nay Hạo Trung càng trở nên tuấn tú, vóc dáng có phần của người châu Mỹ nên hắn rất cao to, nhưng khuôn mặt lại mang vẻ châu Á. Đây là mẫu người con gái rất thích, đẹp trai, giàu có, phong nhã, lịch sự, chỉ tiếc rằng Hàn Dương không thể yêu Hạo Trung, vì năm năm qua nàng vẫn chưa bao giờ quên hình bóng của một người. Mặc dù nàng biết Hạo Trung có ý với mình, trong mấy năm qua lại không ngừng cô gắng lấy lòng nàng, nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận, chỉ có thể làm bạn.

Hạo Trung đi đến, ngồi bên cạnh Hàn Dương –“ Đang đọc cái gì vậy”- sau đó nở một nụ cười rất tươi.

Hàn Dương cũng mỉm cười giơ lên cuốn sách –“ Kinh tế vi mô”

Hàn Dương và Hạo Trung cùng học chuyên ngành kinh tế, bởi vì hai người sau này sẽ phải kế thừa công ty của ba mình, vì thế hai người trong những năm qua không ngừng cô gắng trau dồi kiến thức. Hàn Dương cũng đã trở thành một người rất thân của gia đình Hạo Trung, vì trong thời gian ở Mỹ, Hàn Dương cũng thường xuyên qua nhà Hạo Trung chơi.

-“ Sắp tốt nghiệp rồi, Hàn Dương có dự định gì?”

-“ Về nước và giúp đỡ ba trong công việc”- Hàn Dương trả lời rất ngắn gọn.

-“ Haizz, vậy sao, mình mong thời gian ngừng trôi, để Hàn Dương không thể quay về Đài Loan” – Hạo Trung nửa đùa nửa thật nói.

Hàn Dương mỉm cười –“ Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, mình cũng vậy”

Sau nhiều năm sống tại đất Mỹ, Hàn Dương đã trưởng thành rất nhiều. Nàng không còn vẻ ngây thơ, mà đã trở thành một thiếu nữ thành thục, vẫn mang đậm nét Á Đông.

-“ Không nhắc tới chia ly nữa, ba mẹ mình vừa gọi điện đến, nói mời cậu đến nhà dùng bữa tối, hôm nay cậu rảnh chứ” – Hạo Trung đề nghị.

Hàn Dương đồng ý, vì vậy hai người bắt đầu trở về nhà Hạo Trung.

Nhà Hạo Trung là một căn biệt thự rất rộng lớn tọa lạc ngay tại trung tâm thành phố. Xung quanh được bao phủ bởi đủ loại cây cảnh, các cây cảnh này là do mẹ Hạo Trung trong lúc rảnh rỗi nên trồng và chăm sóc.

Vì mẹ của Hạo Trung là người Đài Loan nên khi Hàn Dương đến lần đầu đã rất vui, vì lâu lắm rồi bà không có gặp đồng hương, nên hai người trò chuyện rất vui vẻ. Còn ba của Hạo Trung, có tên tiếng Trung là Trần Vu Kỷ cũng là một người rất vui tính, khi Hàn Dương trò chuyện với ông luôn cười không ngớt.

Bữa tối qua đi, Hàn Dương được Hạo Trung đưa về, Hàn Dương trọ tại kí túc xá của trường. Ban đầu ba của Hàn Dương đề nghị nàng chuyển ra ngoài sống cho thoải mái, nhưng nàng từ chối với lỳ do sống trong kí túc xá thuận tiện đi lại, dễ dàng cho việc học tập, và an ninh hơn ở bên ngoài, vì thế ông Hàn Phong cũng không có ý kiến gì.

Thời gian thấm thot trôi đi, đã đến ngày Hàn Dương trở về Đài Loan, hôm nay trên phi trường nàng được gia đình Hạo Trung tiễn. Mẹ Hạo Trung ôm Hàn Dương, không nỡ để nàng rời đi, bà thật mong con trai của mình có thể lấy Hàn Dương làm vợ, chỉ tiếc hắn quá kém cỏi, không lấy được lòng của nàng. Điều này thật là oan uổng cho Hạo Trung.

Rời đi vòng tay của mẹ Hạo Trung, Hàn Dương tiến vào nơi làm thủ tục xuất cảnh, đi lên máy bay trở về quê hương nơi có người ba đáng kính và một nửa trái tim của nàng. Không biết sau nhiều năm xa cách hắn thay đổi như thế nào? Có còn là một tên lông bông suốt ngày đánh nhau nữa không? Không biết hắn và Thu Mai bây giờ ra sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.