Vừa vào đến lớp, Tử Kỳ liền quăng chiếc cặp sách lên bàn, ngồi xuống ghế, hai chân gác lên bàn nhắm mắt vẻ mệt mỏi.
Triệu Phong thấy Tử Kỳ hôm nay là lạ, liền đến gần thăm hỏi.
-“ Xảy ra chuyện gì rồi, sao trông mệt mỏi vậy?”
-“Uh, có một số chuyện xảy ra”
-“Chuyện gì?”
-“ Thu Mai trở lại”
Nghe thấy Tử Kỳ nói đến Thu Mai, Triệu Phong giật mình căm giận –“ Cái gì? Cô ta còn có mặt mũi xuất hiện sao? Cô ta đã nói gì?”
Tử Kỳ chầm chậm mở mắt nhìn Triệu Phong –“ Cô ta muốn nói là giải thích chuyện xưa, lại còn dám đến nhà mình trò chuyện vui vẻ như không có gì”
-“ Da mặt cô ta làm bằng gì không biết, đúng là loại người không biết xấu hổ, chuyện quá khứ rõ ràng như vậy mà còn nghĩ ra được lý do biện minh sao?” – Triệu Phong bất mãn nói. Bởi vì lúc Tử Kỳ và Thu Mai quen nhau, Triệu Phong cũng đã là bạn thân của Tử Kỳ. Lúc đó Triệu Phong cũng nghĩ rằng Tử Kỳ và Thu Mai nhất định sẽ hạnh phúc, thật không thể ngờ cô ta đã phản bội Tử Kỳ mà đi theo tên kia. Chuyện này hắn cũng khó có thể quên.
-“ Vậy bây giờ định xử lý ra sao? Hàn Dương biết cô ta xuất hiện chưa?”
-“Biết rồi, chính nàng nói cho mình biết Thu Mai chuyển đến đây học”
Triệu Phong lại một lần nữa bất ngờ, cô ta lại xuất hiện, lại còn chuyển đến đây học?-“Không phải cô ta chuyển vào lớp Hàn Dương học đấy chứ?”
-“Đúng vậy, cô ta đang học cùng lớp với Hàn Dương”
-“Cô ta chắc chắn có âm mưu gì đó nên mới cố tình chuyển vào lớp của Hàn Dương, tớ nghĩ cô ta muốn tìm cách chia rẽ cậu và Hàn Dương, chuyện này cậu phải nhanh xử lý đi, chờ đến lúc cô ta ra tay rồi e rằng đã quá muộn”
Tử Kỳ trầm mặc không nói, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Trong lúc đó, bên lớp của Hàn Dương, Thu Mai vẫn được đám con trai chào đón nhiệt tình. Hàn Dương và Thái Y ngồi tại chỗ không nói gì. Thái Y tuy rằng không biết chuyện xảy ra giữa Hàn Dương, Tử Kỳ cùng với Thu Mai, nhưng nàng vẫn cảm thấy con người đang cười tươi kia thật là giả tạo.
-“Hàn Dương, cậu thấy cô nàng Thu Mai kia là người thế nào?”
Hàn Dương nghe Thái Y hỏi vậy cũng có chút bất ngờ và tò mò-“Tại sao cậu lại hỏi vậy?”
-“Bởi vì mình cảm thấy cô ta mặc dù luôn tỏ thái độ thân thiện, nhưng luôn có một chút giả dối, mình thấy cô ta không phải là một người hiền lành”
Hàn Dương cười nhạt –“ Cô bạn đó quả thật không tốt, cậu đừng quá thân thiết làm gì, không tốt đâu”
-“Cậu biết chuyện gì phải không? Nói cho mình biết đi” – Thái Y tò mò.
-“Không có gì, chuẩn bị vào học đi”
Thái Y thấy Hàn Dương tỏ thái độ không muốn tiết lộ, có chút chán nản, nhưng cũng không nói gì thêm mà ngoan ngoãn ngồi yên chuẩn bị vào lớp học.
Lúc ra về, Tử Kỳ đề nghị đưa Hàn Dương đi ra một trang trại của nhà Tử Kỳ tại ngoại ô. Hàn Dương thắc mắc hỏi đến đó làm gì thì Tử Kỳ không nói. Đi đến nơi, Hàn Dương mới biết là Tử Kỳ muốn dẫn mình đi cưỡi ngựa, đây cũng là một trong những hứng thú của Hàn Dương. Trang trại này thật là rộng lớn, những con ngựa ở đây đều là loại to lớn, khỏe mạnh, có đủ các màu lông để có thể lựa chọn. Một khu thảo nguyên bát ngát rộng lớn dành cho người cưỡi ngựa có thể đi dạo thoải mái, cảnh vật rất yên tĩnh và nguyên sơ.
Khi đi đến khu nuôi ngựa, Hàn Dương không khỏi thích thú nhìn những chú ngựa đầy đủ màu sắc.
-“Thế nào? Thích không?” – Tử Kỳ thấy Hàn Dương tỏ thái độ thích thú liền mỉm cười hỏi.
-“Thích, rất thích, tại sao nhà anh lại mua hẳn một trang trại như thế này vậy?”
-“Bởi vì anh và bố anh đều thích cưỡi ngựa, vì thế mua luôn trang trại này, những lúc buồn chán anh cũng thường tới đây cưỡi ngựa, lúc đó tâm trạng buồn phiền cũng không còn nữa” – Tử Kỳ ngoảnh mặt nhìn về phía thảo nguyên , ánh mắt nhìn xa xăm có chút mang mác buồn nói.
-“Ra là vậy, sau này anh có thể dẫn em đi đến đây được nữa không?”
-“Được, nhưng hôm nay chúng ta không thể cưỡi ngựa được, muộn rồi, chủ nhật tuần này chúng ta sẽ đến đây cưỡi ngựa được không?”
-“Đồng ý, tới lúc đó chúng ta sẽ đua xem ai cưỡi ngựa tốt hơn” – Hàn Dương hăng hái trả lời.
Hai người đến chào quản gia của trang trại sau đó đi về nội thành. Hàn Dương về đến nhà thì trời cũng đã khá muộn, ông Hàn Phong cũng đã về nhà và đang ngồi tại phòng khách lo lắng chờ con về. Nhìn thấy Hàn Dương về ông rất vui mừng, nỗi lo ban nãy cũng vì thế mà tiêu tan, nhưng ông vẫn không nói ra, lặng ngồi trên ghế tại phòng khách chờ Hàn Dương vào.
Hàn Dương vừa vào đến cửa nhà đã thấy bác Vương chạy ra nói ba mình đang chờ tại phòng khách, liền đi về phía ông Hàn Phong.
-“Ba, có chuyện gì không ạ?” –Hàn Dương nũng nịu hỏi.
Ông Hàn Phong thở dài –“ Tại sao con đi về muộn vậy? Sao không gọi điện thoại báo cho ba biết?”
-“ Con xin lỗi ba, hôm nay con cùng một người bạn đi ra ngoại ô nên về có trễ một chút” – Nàng ngoan ngoãn trả lời.
Thấy con trả lời thành thật, ông Hàn Phong cũng tin, nhưng đột nhiên ông nhớ tới một điều –“ Tiểu Dương, con có bạn trai rồi phải không?”
Đột nhiên nghe thấy ba mình hỏi về vấn đề này, Hàn Dương bỗng dưng đỏ mặt, ánh mắt có chút bối rối ba mình.
-“Không, con không có”.
Nhìn thấy con gái mình bối rối và đỏ mặt, ông Hàn Phong càng thêm tin tưởng rằng chuyện này là có thật –“ Con có rồi, nhìn mặt con lúc này ba khẳng định là con đã có bạn trai, nhà mình chỉ còn lại hai cha con mình, có chuyện gì mà con phải dấu ba chứ. Bạn trai con không tốt nên không dám nói cho ba hay sao?”
-“ Không ba à, anh ấy rất tốt, chỉ là con chưa có dịp nói cho ba biết thôi, ba biết đấy, công việc của ba luôn luôn bận rộn, hai cha con mình chỉ có buổi sáng và buổi tối là ăn cơm với nhau, buổi tối ăn cơm xong ba lại vào thư phòng tiếp tục giải quyết công việc, nên con chưa muốn nói cho ba hay.” – Hàn Dương vội vàng giải thích.
-“ Ba nghe bác Vương nói sáng nào cũng có người đến đưa con đi học, tối lại đưa về, phải chăng đó là bạn trai của con? Con có thể nói cho ba biết ai mà lại có phúc được con gái cưng của ba yêu mến không?”
Hàn Dương đỏ mặt –“ Vâng, đó là bạn trai con, người này ba cũng biết. Đó là Lý Tử Kỳ, con trai của tổng tài tập đoàn Lý thị.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]