"Không cần, cám ơn, tớ ngồi hàng cuối cùng." Động tác nhanh chóng bò dậy, tùy tiện cầm bộ quần áo mặc vào, thật liều mạng, mới nhập học hai tuần lễ mà cô đã lần thứ năm tới trễ rồi.
Không có xe đạp, giảng đường mới Ngành Kiến trúc lại xa, đôi chân Thành Hạ thoăn thoắt, cuối cùng cũng tới ngoài phòng học lúc hai giờ năm phút, trời nóng, cửa mở rộng, thừa dịp thầy giáo quay lại viết lên bảng trống, Thành Hạ từ từ lẻn vào vị trí hàng thứ hai từ dưới lên sát hành lang ngồi xuống.
Hừ, thật là nguy hiểm!
Trên bục giảng, thầy giáo đang dõng dạc: "Acsimet đã từng nói, hãy cho tôi một điểm tựa, tôi có thể bẩy cả trái đất lên . . . . ." Lời giới thiệu của thầy giáo thật dài dòng, nhưng cô vẫn tìm ra trọng điểm.
"Để Ngài ảo tưởng đi thống trị Địa Cầu thì còn thực tế chút, để Ngài có thể bẩy cả trái đất lên, tìm đâu ra chiếc đòn bẩy dài như vậy cho Ngài đây . . . . . ." Thành Hạ nói thầm nho nhỏ, tuy là Acsimet nói, cô cũng cảm thấy những lời này rất ba hoa.
Từ phía sau truyền đến tiếng hắng giọng khả nghi, Thành Hạ quay đầu lại, thuận tiện đưa ánh mắt tới, dù sao vẫn phải lấy tay đẩy mắt kính tới vị trí thích hợp trên sống mũi thấp đáng ghét.
Gương mặt lịch sự nhã nhặn, xem ra không có vẻ ngây ngô của tân nam sinh năm nhất, cũng không có vẻ chán nản của cựu nam sinh năm cuối. Anh đang khoan thai tự đắc lau khóe miệng, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-thi-cong-tinh-yeu/97729/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.