Editor: Mộc An Chi
Từ Vọng Quy trở về thì nhìn thấy khung cảnh ấm áp như vậy, bước chân của anh hơi dừng lại, mới lên tiếng nói với bọn họ: “Làm bánh bao à?”
Nghe thấy giọng anh, Bách Luyện, Thành Cương đột nhiên ngẩng đầu, hai đứa nhỏ đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại liếc nhìn Khương Đường, sắc mặt trở nên hơi câu nệ.
Trên tay Khương Đường dính đầy bột mì, đành phải dùng chân chạm chạm bọn họ, “Cha ruột mấy đứa về rồi kìa, ngày hôm qua không phải còn rất muốn gặp sao? Sao bây giờ gặp được lại không nói lời nào?”
Bách Luyện lớn hơn một chút, ấn tượng đối với Từ Vọng Quy cũng sâu hơn, cậu bé ngại ngùng gọi người: “Cha.”
Thành Cương thấy anh trai gọi, cậu nhóc cũng gọi theo: “Cha!”
Từ Vọng Quy cởi giày và mũ, đi đến trước mặt Bách Luyện ,Thành Cương, sờ đầu của hai nhóc con, “Sao thế, không nhớ rõ cha à?”
Bách Luyện ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo sùng bái, “Nhớ rõ.”
Thành Cương nhíu hàng lông mày nhỏ, tuy rằng cậu nhóc nhớ rõ cha ruột, nhưng lại tràn ngập cảm giác xa lạ. Thành Cương do dự nhỏ giọng nói: “Con cũng nhớ rõ.”
Đối với tình huống này, Từ Vọng Quy đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Anh nhướng mày không nói gì, ngược lại dừng tầm mắt trên tay và mặt của Khương Đường, “Để tôi giúp một tay.”
Nói xong liền bước lên giúp đỡ.
Nhưng tay anh còn chưa chạm đến bột mì, Khương Đường nhanh tay lẹ mắt dùng chày cán bột đánh vào tay anh, cô quay đầu nhìn anh, trợn tròn mắt: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tac-phu-the-thap-nien-70/4481826/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.