DỊCH: MIN
***
Trực ban ở bệnh viện có người được có người không.
Tất cả tiền đề yêu cầu đều là không được ảnh hưởng đến bệnh nhân và những người khác.
Tiểu thuyết và hiện thực tách biệt
Mấy chương đầu của tiểu thuyết không nên áp dụng vào thực tế.
Không được không được chạy tới bệnh viện làm càn
_Chính văn_
Mặt tiền vẫn quyết định mua, buổi sáng hôm ký hợp đồng, Bùi Trì bế Vân Nam Nam tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Trong quá trình vệ sinh, Bùi Trì cầm lọn tóc của cô lên nghịch: “Tiền người ta đều đưa cho em hết rồi, em mà chạy mất chẳng phải anh thành công dã tràng hay sao.”
Vân Nam Nam đang súc miệng, rút một tờ khăn rửa mặt, lạnh lùng nói: “Rửa mặt xong em chạy luôn.”
“...”
….
Lúc kí hợp đồng Bùi Trì cũng đi cùng cô, anh sợ con người mơ hồ như Vân Nam Nam sẽ bị người ta qua mặt. Vân Nam Nam cũng tự biết mình mù mờ, nên ngồi lên xe Bùi Trì.
Khi cầm được hợp đồng cô đưa cho Bùi Trì xem, anh tỉ mỉ nhìn kỹ, xem xong không thấy có vấn đề gì thì đưa cho Vân Nam Nam xem có gì không vừa ý không.
Vân Nam Nam cũng không thấy gì không vừa lòng, nên ký hợp đồng luôn.
Ký xong hợp đồng, Bùi Trì ngồi lên xe hỏi Vân Nam Nam đang xem hình: “Em muốn về nhà hay tới bệnh viện với anh?”
Vốn Vân Nam Nam định đi tìm Tô Niệm Nam chơi, nhưng khi nghe Bùi Trì nói có thể tới bệnh viện, cô vội vã thay đổi quyết định.
“Đi bệnh viện!” Vân Nam Nam khá kích động, “Em tới đó không bận gì chứ? Có ảnh hưởng tới anh không?”
“Bệnh viện cũng đâu có quy định lúc trực ban không được đưa người nhà theo, thế nhưng em đừng gây ồn ào, yên lặng là được. Đừng ảnh hưởng tới người khác.”
Vân Nam Nam gật đầu cái rụp.
Mùi nước khử trùng ở bệnh viện rất nặng, Vân Nam Nam đi theo Bùi Trì tới văn phòng của anh. Trên đường đi gặp mấy cô y tá, Bùi Trì rất lịch sự chào hỏi với họ.
Lúc Bùi Trì làm việc thì Vân Nam Nam ngồi trên chiếc bàn phía sau rèm trắng, buổi chiều Bùi Trì có một cuộc phẫu thuật, Vân Nam Nam nhàm chán ngủ mất.
Đợi cô ngủ dậy, Bùi Trì vẫn chưa quay về.
Điện thoại nhận được mấy tin nhắn mới, cô mở ra xem, là Tô Niệm Nam gửi bản thiết kế cho cô. Tổng cộng gửi mười mấy tấm, khiến cô nhìn hoa cả mắt.
“Dậy rồi hả?” Bùi Trì quay về rồi.
Vân Nam Nam gật đầu, cô vẫn hơi mơ màng.
“Tan làm rồi ạ?”
Bùi Trì đang thay quần áo, anh nói: “Buổi tối không tăng ca, đi thôi đi ăn cơm.”
Vân Nam Nam lững thững đi theo Bùi Trì ra ngoài.
Trên đường đi Bùi Trì mở bản đồ dẫn đường, sau đó lại nhìn app gọi đồ ăn, muốn tìm một quán ngon chút, Vân Nam Nam đang nằm bò ra phía trước quay lại nhìn anh.
Bùi Trì thấy cô như vậy biết là cô có lời muốn nói, anh thẳng thừng” “Hỏi đi, em cũng không nhịn nổi.”
Vân Nam Nam cười hì hì hai tiếng, “Bùi Trì, anh đi làm có mệt không?”
“Mệt chứ.” Bùi Trì cũng không nhìn điện thoại nữa, nụ cười của anh có hơi nhẹ. “Làm gì có ai đi làm mà không mệt chứ, anh cũng rất ghét đi làm, cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt.”
Vân Nam Nam: “Em còn tưởng anh sẽ nói không mệt nữa.”
Bùi Trì cào lên đầu mũi cô, anh cũng hỏi một vấn đề: “Thế anh hỏi em, em vẽ có mệt không?”
Vân Nam Nam nhắm mắt, cô nói: “Hiện giờ em không muốn nói tục, thế nhưng, không muốn học vẽ ddaau~~~”
Bùi Trì phì cười, Vân Nam Nam mệt mỏi nói: “Vẽ thực sự rất khó, hai năm mới đầu em nhìn thấy bảng màu với chuột đều muốn treo cổ chết luôn cho rồi.”
Mơ ước thì đẹp đẽ, hiện thực lại vô cùng tàn khốc, tàn khốc đến độ Vân Nam Nam muốn than trời gọi đất.
“Thực ra đều giống nhau cả, em học vẽ anh học y cũng giống nhau.” Bùi Trì cũng nhớ tới lúc mới bắt đầu học y, khi ấy anh mất ngủ, bận rộn, thức đêm, đều trải qua hết.
“Sách vở ghi chép hồi đại học của anh còn để ở nhà đó, về nhà anh lấy cho em xem.”
Vân Nam Nam chậm chạp à một tiếng, Bùi Trì khởi động vô lăng bắt đầu quay xe.
“Em học vẽ là bởi vì yêu thích, anh cũng vậy, thế nhưng yêu thích không có nghĩa là không mệt mỏi không chùn bước.”
Vân Nam Nam yếu ớt mở miệng: “Vậy lúc anh muốn chùn bước thì giải quyết như thế nào?”
“Bệnh nhân của anh.”
“Hử?”
“Những bệnh nhân của anh, giây phút mà những bệnh nhân ấy được chữa khỏi không lo lắng vui cười với người nhà của mình, anh cũng thấy xứng đáng.”
Vân Nam Nam thay đổi tầm nhìn, cô nhìn thấy ven đường phía trước có đèn giao thông, còn có tiếng rao hàng trên con phố bán đồ ăn vặt.
“Lúc em chùn bước, đều dựa vào những khách hàng mua tranh của em để giải quyết.” Vân Nam Nam nhớ tới bức tranh đầu tiên được bán ra của mình, rẻ mạt, nhưng vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tac-khong-chinh-thuc/915702/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.