Chương trước
Chương sau
DỊCH: MIN
Vướng mắc nghẹn mãi trong lòng Vân Nam Nam không phải là Bùi Trì một mực để cô rời đi, mà là câu không có quan hệ rõ ràng kia của anh.
Lần đầu tiên Vân Nam Nam nghe thấy đã cảm thấy cực kì hoang đường, cô ngọt ngào nói cho anh biết bao nhiêu lần thích, hai người trên giường nước sữa giao hòa, chỉ kém nước hòa thành một thể mà thôi.
Hiện giờ Bùi Trì lại nói với cô, không có quan hệ rõ ràng, cô nghĩ, cút mẹ anh đi.
Hiện giờ Bùi Trì đang vui vẻ, Vân Nam Nam có thể nhìn ra được. Anh nói đều là lời thật lòng, mà Vân Nam Nam ngược lại không dám nhìn anh thêm nữa.
Cô không biết nên nói những gì, vội thuận miệng nói bậy: “Đã lâu như thế rồi mà anh còn nhớ à?”
Có lẽ Bùi Trì đã nhìn ra được cô đang trốn tránh, ý cười nơi khóe miệng anh tắt ngúm. Bỗng anh cảm thấy, cơn gió mùa thu này đúng là lạnh lẽo.
“Khá quan trọng nên mới nhớ kỹ.” Anh nói như vậy.
Vân Nam Nam ha ha hai tiếng cho qua.
Ở ngã rẽ phía không xa có một của hàng quần áo mà Vân Nam Nam thường xuyên tới. Cô kéo Bùi Trì, hỏi anh: “Có muốn đi mua quần áo cùng nhau không?”
Bùi Trì: “Có bao giờ anh từ chối em chưa?”
Vân Nam Nam cười rộ lên.
Hai người đi tới cửa, bà chủ ở bên trong đã ra tiếp đón.
Bà chủ nhiệt tình như lửa: “Vân Nam Nam hả, quay về rồi à.”
Vân Nam Nam nhìn quanh trong tiệm một vòng, “Nếu không thì sao, đứng ở nơi này của chị là quỷ hả?”
Vân Nam Nam ném túi cho Bùi Trì bảo anh ngồi chờ trên ghế, tự cô đi xem quần áo.
Bà chủ đứng bên cạnh nói: “Cần chị phối đồ giúp em không?”
“Đợi lát nữa em chọn xong thì chị phối giúp em.”
“OK.”
Nói xong bà chủ ngồi về quầy xem điện thoại.
Vân Nam Nam ngắm rất nhanh, phàm là vừa mắt thì lập tức lấy đi thử. Bùi Trì ngồi một bên nhìn cô, còn đang nghĩ chốc nữa nên khen cô như thế nào. Kết quả Vân Nam Nam còn chẳng buồn hỏi ý kiến anh, anh mở miệng nói.
“Em không hỏi ý kiến anh thế nào hả?”
Vân Nam Nam đang soi gương chỉnh lại quần áo, cô tùy tiện nói: “Ý kiến của anh có quan trọng không? Bản thân em cảm thấy đẹp là được rồi.”
Bùi Trì không nhịn nổi, anh quyết định vẫn nên ngoan ngoãn xem điện thoại thì hơn.
Vân Nam Nam chọn có áo, có váy, có quần. Cô ôm một đống đến quầy thanh toán, bà chủ oa một tiếng.
“Hôm nay mua nhiều thế?” Bà chủ gập gọn quần áo lại.
Vân Nam Nam đáp lời, “Đều phối thành bộ, sau đó giao đến nhà cho em.”
“Vẫn địa chỉ cũ hả?”
“Không.” Vân Nam Nam nhìn Bùi Trì, “Đưa địa chỉ nhà anh cho em.”
Bùi Trì đi đến quầy thanh toán, “Sao thế?”
“Nhiều quần áo quá, em bảo người ta giao đến đó.”
Bùi Trì hiểu ra ý định của cô, nhưng ngoài miệng vẫn ghẹo một câu.
“Tặng cho anh hả? Làm nữ chủ nhân luôn hở?”
Vân Nam Nam lạnh lùng hù lại: “Em làm chủ nhân, anh cút ra ngoài.”
Bùi Trì chậc một tiếng, nắm chặt lấy tay đang chuẩn bị thanh toán của Vân Nam Nam. Anh mở mã thanh toán đưa điện thoại của mình ra.
Bà chủ cũng nhiều chuyện, quét thẳng mã của Bùi Trì.
“Quần áo chút nữa chị phối cho em, tiền thì trừ khoảng tầm thôi, nếu thừa chị sẽ chuyển lại vào wechat cho em, nếu thiếu thì nhớ chuyển lại cho chị.” Bà chủ cười hì hì nhìn về phía Vân Nam Nam.
“Tiền đồ của chị đâu, em có thiếu chị bao giờ hả? Đúng là đồ mê tiền.”
Bà chủ nói: “Tiền áo khoác tháng mười năm ngoái em trả chị chưa?”
“….”
Bùi Trì nghe thấy tháng mười năm ngoái, anh hỏi một câu: “Tháng mười năm ngoái em về đây sao?”
Vân Nam Nam vừa nghe đã biết không phải chuyện gì tốt, cô vội vàng ngắt lời: “Áo khoác bao nhiêu tiền, bây giờ em trả chị!”
Cô nháy mắt với bà chủ, bà chủ coi như không nhìn thấy.
“Một chiếc áo khoác mà thôi, chị có thiếu chút ấy hả?” Bà chủ không vui. Chị ta quay đầu cười với Bùi Trì, “Tháng mười năm ngoái Vân Nam Nam có quay về một chuyến, vừa xuống máy bay đã xông thẳng tới chỗ này của tôi, lúc ấy rất lạnh, tới chỗ này của tôi lấy một chiếc áo khoác.”
Bùi Trì nhìn Vân Nam Nam, Vân Nam Nam cúi đầu không biết là đang nghĩ gì.
Ra ngoài tiệm, Bùi Trì bắt đầu tính sổ.
“Năm ngoái em từng quay về?” Câu này quá thể nghiêm túc.
Vân Nam Nam biết không thể tránh khỏi chỉ đành qua quýt: “Ừ, quay về làm triển lãm tranh của em.”
“Triểm lãm đâu?”
“Đây chẳng phải là đợi anh làm cho em sao?” Cô nháy mắt với Bùi Trì.
Bùi Trì biết vấn đề này hôm nay hỏi không ra, anh gõ lên đầu Vân Nam Nam, “Mơ đi cưng.”
Vân Nam Nam hét lên: “Em cho anh ngủ không hả?”
Bùi Trì cười: “Đúng.”
“…..Sao anh lại như thế chứ hả Bùi Trì?”
“Anh vẫn luôn như vậy mà….”
Vân Nam Nam lại di chuyển từ nhà mình tới nhà Bùi Trì, cô mua quần áo giày dép và vật dụng hàng ngày, nhìn bộ dạng này là muốn ở lâu dài.
Sau khi ăn cơm xong, Bùi Trì vào phòng sách làm việc.
Cô theo đuôi vào trong, Bùi Trì không lên tiếng, cô tự động tự giác ngồi lên mặt bàn.
“Bùi Trì, tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu vậy?” Vân Nam Nam nhớ đến việc Bùi Trì trả tiền cho cô, bỗng nhiên tò mò.
Ngón tay bùi Trì bỗng dừng lại, anh chọn ra một đáp án tốt rồi trả lời.
Anh nói: “Nuôi em vẫn còn dư.”
Vân Nam Nam chê bai, cô thấy sến sẩm quá.
“Không phải nuôi em, mà nuôi tranh của em.” Vân Nam Nam đính chính. “Em nói với Tô Niệm Nam rồi, anh mà không mua nổi tranh của em, em sẽ đá anh.”
Máy tính sau khi xong chuyện được Bùi Trì gập gọn để sang một bên, Vân Nam Nam đang ăn táo bỗng bị anh ôm lấy eo đặt lên giữa bàn.
Vừa vặn đối diện anh.
“Không mua nổi, làm người mẫu khỏa thân cho em thế nào?”
Vân Nam Nam nuốt nước ọt, đây là ý kiến hay.
Cô không vì sắc thì vì cái gì?
Quả táo bị cô đặt lên bàn, Vân Nam Nam thò tay chọc lên cơ bụng của Bùi Trì.
Cô híp mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Cơ thể ngon nghẻ thế này, không dùng để vẽ thì đúng là phí phạm.”
Bùi Trì nắm chặt lấy ngón tay cô, đặt vào trong miệng của mình. Ngón tay của Vân Nam Nam như bị giật một phát, tê dại.
Cô, chẳng hề do dự chút nào dùng tay kẹp lấy đầu lưỡi của Bùi Trì.
Ngón tay đảo qua đảo lại trong khoang miệng, âm thanh phát ra khiến Vân Nam Nam cảm thấy xẩu hổ. Trong lúc xẩu hổ, lại có chút sắc tình và kích thích.
“Bác sĩ Bùi, anh háo sắc quá.”
Mắt kính của Bùi Trì bị lệch, hai mắt dần híp lại.
Ngón tay rút ra khỏi đầu lưỡi ướt dính, cô vuốt ve lên sống mũi của anh, gỡ chiếc kính gọn vàng ngày thường tôn lên vẻ đạo mạo cho anh ra.
Bùi Trì tiện thể đáp cô, Vân Nam Nam khen một câu: “Mắt kính đẹp quá.”
“Người thì sao?”
Vân Nam Nam không do dự buột miệng nói: “Người càng đẹp hơn.”
“Vậy thì em có thể nói cho anh, cái người càng đẹp hơn này rằng em muốn sống chung với anh sao?” Lúc mua quần áo Bùi Trì đã muốn hỏi rồi.
Vân Nam Nam giẫm lên cơ ngực của anh, không dễ dàng trả lời: “Giữa bạn giường với nhau không gọi là sống chung.”
“Cũng đúng,” Bùi Trì ngẫm nghĩ, ngón tay vuốt ve gót chân của Vân Nam Nam. “Không gọi là sống chung, gọi là bạn giường chuyển lên chính thức đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.