DỊCH: MIN
***
Ngày hôm sau mới sáng sớm Bùi Trì đã đi làm, Vân Nam Nam ở trong nhà anh ngủ đến hơn 10 giờ mới dậy.
Sau khi dậy cô đi chân trần tới tủ lạnh tìm đồ ăn, một mình Bùi Trì sống ở đây đúng là cái rắm cũng không có, Vân Nam Nam gãi đầu, mở điện thoại gọi đồ ăn ngoài.
Sau khi gọi xong cô lại bò lên giường, còn cố tình giẫm hai phát lên chăn của Bùi Trì.
Hai mươi phút sau, đồ ăn của cô đã tới, Vân Nam Nam bảo nhân viên giao hàng đặt ở trước cửa. Cô lười biếng đi xuống giường, dép cũng chẳng thèm đeo cứ thế đi chân trần ra ngoài cửa, mới phát hiện không mở được cửa.
Vân Nam Nam trợn to mắt, tiếp tục vặn mấy cái, vẫn không mở ra được.
Chắc chắn là tên chó Bùi Trì này khóa cửa, Vân Nam Nam thầm mắng một câu. Mắng xong lập tức gửi tin nhắn thoại cho Bùi Trì: “Anh mà còn không về, sau này anh chỉ có thể gian dâm với thi thể thôi đấy.”
Lúc Bùi Trì nhận được tin nhắn của cô là lúc anh đang trò chuyện với Giang Lâm An, Giang Lâm An còn lo lắng sức khỏe của Tô Niệm Nam nên mới đến tìm Bùi Trì. Anh thấy Vân Nam Nam gửi tin nhắn đến, nên mở ra luôn.
Âm lượng loa ngoài cực kì lớn, Giang Lâm An nghe thấy rõ mồn một.
Giang Lâm An ngồi một bên, buồn cười nói: “Cậu còn có sở thích này cơ à.”
Bùi Trì gõ mấy chữ trả lời, tiện thể bảo Giang Lâm An mau cút.
Buổi trưa Bùi Trì về nhà, Vân Nam Nam đã mềm oặt, tuy cách thời
gian cô gọi đồ ăn ngoài chỉ mới hơn một tiếng.
Đồ ăn được Bùi Trì xách vào, anh thấy Vân Nam Nam đang ngồi trên sô pha, anh đi tới đặt đồ ăn trước mặt cô: “Còn ăn nữa không?”
Vân Nam Nam đã kiệt sức, cô trách móc hành vi ác ôn của Bùi Trì.
“Hành vi này của anh là hiếp xong rồi giết, anh phạm tội rồi bác sĩ Bùi.”
Bùi Trì bình tĩnh nói: “Ồ.”
Nói xong anh xoay người xách đồ ăn trên bàn, đi thẳng vào trong phòng bếp, “Em có ăn cơm của tên tội đồ này nấu không?”
Vân Nam Nam mất hết tự tin nói: “Ăn….”
Tốc độ nấy cơm của Bùi Trì cực nhanh, lúc anh quay về đã mang cho Vân Nam Nam mấy món ăn vặt, bây giờ cô đang ăn ngon lành.
“Có ăn cơm nữa không?” Bùi Trì thấy cô ăn hết mấy túi, anh xếp bát đũa, cơm cũng xới lên rồi.
Sức ăn của Vân Nam Nam rất lớn, giờ phút này cô ngửi được mùi thơm của đồ ăn vẫn có thể ăn thêm một chút. Cô vội vã bay đến trước bàn ăn, thò tay ra lấy một con tôm, tiện thể bóc vỏ bỏ vào miệng.
Bùi Trì thấy cô như vậy thì cất tiếng nhắc nhở: “Em rửa tay chưa?”
Giọng của Vân Nam Nam cực lớn: “Chưa….Rửa...”
“Chưa rửa còn không mau đi?”
Vân Nam Nam đứng dậy, giơ tay về phía anh.
Bùi Trì lắc đầu, đi vòng qua bế cô lên.
“Bùi Trì, cái áo thun này của anh thoải mái quá, tặng cho em nhé.” Vân Nam Nam nhìn chằm chằm anh.
Bùi Trì cười lên: “Không được.”
“Tại sao không được?” Hai mắt Vân Nam Nam mở to hơn, cô lẩm bẩm: “Anh keo kiệt như thế này từ lúc nào thế? Nếu anh không cho thì em không mặc nữa.”
“Thế lại vừa hay, để trần luôn đi.”
Vân Nam Nam đến bên bồn rửa tay trong miệng vẫn lầu bầu không nghỉ, Bùi Trì không đáp lại chỉ rửa tay giúp cô.
Rửa xong lại bế ngoài quay về trước bàn ăn.
“Ăn cơm đi, bớt làm loạn thôi.”
Lúc này đây Vân Nam Nam không mắng chửi nữa, cô duyên dáng đá lông nheo với Bùi Trì, “Tay đau quá, anh bóc tôm đi.”
Bùi Trì bắt đầu bóc tôm cho cô.
Vân Nam Nam được bón một miệng đầy tôm cảm thấy tâm tình khá tốt, cô cười hì hì, “Bùi Trì, anh tốt thật đấy.”
Bùi Trì lại bò một con tôm vào bát cô, tiện thể cười giễu hai tiếng.
“Đây không phải là lúc em mắng tôi là đồ chó đâu.”
Vân Nam Nam vui vẻ ăn tôm, hoàn toàn không nghe thấy.
Bữa này Vân Nam Nam chẳng ăn bao nhiêu, chỉ ăn tôm với uống chút canh. Bùi Trì ăn xong thì thu dọn bát đĩa bỏ vào máy rửa bát.
Chưa kịp tháo găng tay ra thì đã nghe thấy Vân Nam Nam ở phòng khách gọi anh, anh quay đầu xem cô thế nào. Lúc này Vân Nam Nam đã trần truồng, anh vội vàng kéo rèm cửa sổ lại, vừa kéo xong anh thở phào một hơi, may quá.
Vân Nam Nam đang nằm trên sô pha, áo thun trắng bị cô ném xuống dưới đất. Cô nhìn Bùi Trì ở trong phòng bếp, giơ tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tac-khong-chinh-thuc/915690/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.